Vào chỗ đậu xe với tốc độ quá nhanh, suýt chút nữa đâm vào tường. Lần đầutiên biết thế nào là sợ hãi. Chân tướng gần ngay trước mắt nhưng không có dũngkhí chạm vào. Âm thanh chói tai vang vọng trong nhà để xe, Tần Hạo lặng ngườimột lúc mới giật mình tỉnh lại, quay ngược xe rời khỏi Kim Thịnh.
Trong đêm, lại quay vềlần nữa, mang theo chút men say. Nhìn thấy cô, anh nói câu tâm trạng không rõvui hay buồn: “Chẳng phải nói là hôm nay có việc không đến sao?”
“Đưa Tiểu Nhã về tiệnlên luôn, tìm chút tư liệu”, cô dụi dụi mắt nói, “Đi uống rượu à?”
Tần Hạo gật đầu khôngnói.
“Lúc tối gọi điện bảođang ở nhà mà?”, Trần Uyển lo lắng không yên.
Anh lại gật đầu, đứngở cửa thư phòng nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên quay đi, “Anh đi tắm”.
Nếu là trước đây, anhsẽ đến bên ôm lấy cô, hôn cô một cái. Định thần lại, Trần Uyển ra cửa phòng,gượng cười.
Chiều về trường, HàTâm Mi nghe cô kể lại, miệng há hốc một hồi mới khép, nói: “Cậu luyện Độc côcửu kiếm của Lệnh Hồ Xung hả? Lấy cương thắng cương?”.
Cô cũng gượng cười,nói: “Có những thứ không được xâm phạm. Tớ nói vậy có phải là rất quá đángkhông?”.
“Không quá đáng. Chỉlà tớ không ngờ thường ngày cậu là người ít nói, vậy mà…”
Đặt tay lên trán, nhớlại từng chi tiết, từng lời nói hồi chiều, dường như tối nay nó lặp đi lặp lạibao nhiêu lần. Có thể cô đã mạo phạm đến sự tôn nghiêm của mẹ anh, nhưng tônnghiêm và tự trọng của cô thì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016162/quyen-2-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.