“Mẹ, mẹ đã nói gì vớiTiểu Uyển?”
“Còn nói gì? Nóichuyện phiếm, hỏi về học hành, công việc”.
“Thật chỉ có thế?”
“Con sao vậy? Mẹ nóimà con cũng không tin? Mẹ con là người ăn nói không đúng mực sao?”
“Vậy cái gì là giacảnh kém, nhân phẩm thấp?”
“… Đó không phải là sự thật à? Đừng bảo mẹ có cái nhìn phiến diện về ngườikhác, cảnh nghèo là do trời định, không oán người được, bản thân có thể thayđổi. Nhưng muốn thay đổi cuộc sống thì không được dùng thủ đoạn, nó quen conlúc bao nhiêu tuổi? Mười chín, hai mươi? Nhỏ tuổi vậy…”
“… Lần đầu tiên, là con cưỡng bức cô ấy.”
“… Mày, thằng này!”, nét mặt bà thay đổi đột ngột, “Con bị nó nắm đằngchuôi à? êu êu!”.
Anh cười ra nước mắt: “Giờ con biết tại sao cô ấy luôn nói con là đồ khốnnạn. Con không thể không khốn nạn, đó là tính trời sinh.”
***
“Cuối cùng chịu nghe điện thoại của anh rồi?”
“… Còn muốn nói gì?”
“Nhìn thấy em ngồi trên xe về trường, may mà buổi sớm xe ít người, còn cóchỗ trống.”
“…”
“… Đêm nay trăng thậtsáng.”
“… Ừm.”
“…”
“Nói sai một câu, đếnmức phải xử tử anh sao?”
“Còn muốn nói chuyệnnày?”
“Anh nghĩ mà khônghiểu, mấy ngày trước còn vui vẻ. Nói sai câu đó, em coi như anh sơ suất đượckhông?”
“Anh sơ suất bao nhiêulần rồi? Tần Hạo, anh chưa lớn à? Anh không thể giống như đứa trẻ, mỗi lần phạmsai lầm chỉ cần nói câu xin lỗi là người lớn có thể tha thứ… Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016166/quyen-2-chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.