Biên tập: Bột
Hai người đối mặt hồi lâu, cuối cùng đánh vỡ im lặng lại là tiếng chó sủa xa xa.
Anh nói: “Tôi về trước, ngày mai tới đưa cô đi tiêm.”
“Nếu thấy không tốt với danh tiếng của tôi, vậy thì đừng đưa tôi đi tiêm.”
Lục Trầm Ngân đi chưa được mấy bước đã nghe thấy âm thanh nhè nhẹ của Lương Vi truyền tới từ phía sau. Anh không cần quay đầu lại cũng tưởng tượng được biểu cảm của cô vào lúc này: khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên, mặt đầy nhạo báng.
Cô là người phụ nữ kì lạ, mọi hành động lời nói cũng đều khó hiểu.
Nhưng anh lại không thể dời tầm mắt khỏi cô.
Cát Vân đang vùi trong bếp đun nước, thấy anh trở lại cũng không nói gì.
Lục Trầm Ngân đổ nước để uống, hỏi: “Cậu có nói lúc nào sẽ về không? Người nhà bên kia có thái độ gì với chuyện này?”
Cát Vân vẫn không nói chuyện.
Anh thấy khác thường nên nhìn sang.
Cát Vân cuộn tròn vào một chỗ, đưa tay phải che mặt, không nói một lời.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Cát Vân giờ tay lên lau mặt, lắc đầu một cái, giọng nghẹn ngào: “Không, không có chuyện gì.”
Sau đó, cô ấy nhìn ánh lửa trong bếp rồi nói: “Cậu khuyên cậu của cậu đi, vốn không kiếm được tiền, còn hao sức ở đây làm gì. Không bằng đi tìm công việc đàng hoàng ở chỗ khác.”
“Tôi biết.”
Hai năm rồi không kiếm được một đồng, năm nay còn phải đền không ít tiền.
Huống hồ, cậu còn thiếu nợ hơn một trăm vạn.
“Tôi cũng không dám nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-an/94462/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.