Biên tập: Bột
Lương Vi tiếp tục hỏi thêm: “Tổng cộng cậu bán được bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi tệ.”
“Ai da, vậy tôi là người đầu tiên mua CD của cậu rồi.”
“Ừ, đúng vậy.”
Giọng anh không đúng lắm, Lương Vi ngẩng đầu nhìn lại thì thấy anh đang cười, ánh mắt cong cong.
Nhớ lại hai ngày ở cạnh nhau, dường như anh chưa từng cười với cô, nhưng qua lời nói, cô lại cảm nhận được anh không phải kiểu người hiền như khúc gỗ và vụng về.
Anh chín chắn, nội liễm, còn rất dịu dàng nữa, chỉ cần để ý những chi tiết nhỏ là có thể nhìn ra được.
“Chắc mẹ cậu là người rất dịu dàng.” Lương Vi nhìn anh, bỗng nhiên nói lời này.
Anh hơi giật mình nhưng gật đầu vô cùng khẳng định.
Lương Vi chậm rãi cười một tiếng.
Anh dịu dàng như vậy, mẹ anh chắc chắn cũng là người dịu dàng. Người ta nói, con trai đều giống mẹ.
Nếu vậy… con gái sẽ giống bố.
Cô cũng giống sao? Giống như người kia?
“Lục Trầm Ngân, cậu thấy tôi giống người tốt không?” Gió lạnh thổi qua lay nhẹ mái tóc dài của cô, Lương Vi cất giọng nhàn nhạt.
“Cô tốt vô cùng.”
Ánh mắt của Lương Vi dừng lại trên mặt dây chuyền ngọc của anh: “Tôi tốt chỗ nào?”
Lục Trầm Ngân không nói được, anh cũng không giải thích được loại cảm giác và trực giác này, cuối cùng chỉ có thể gắng gượng nói một câu.
“Cô cởi mở, biết làm đồ ăn.”
Anh định nghĩa một số hành động, cử chỉ kì lạ của cô là “cởi mở”.
Lương Vi phì cười: “Làm khó cho cậu rồi.”
Lục Trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-an/94461/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.