Chương trước
Chương sau
Hai ngày rồi mình thật sự không bị quấy rối bởi các hồn ma, ngủ cũng rất ngon giấc. Quả nhiên, anh ta cũng không đến tìm.

Di Nguyệt ngồi đọc sách ở bàn học, cửa sổ mở ra.

Bên ngoài có vầng trăng khuyết treo lơ lửng cạnh cây mận trắng, gió thổi hiu hiu. Những ngày gần cuối thu nên gió cũng có hơi lạnh.

Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, người gọi đến là A Ngư.

“Có chuyện gì mà cậu tìm mình tối vậy?”

“Di Nguyệt! Cậu có thể đến trạm xe buýt một chuyến không?”

Di Nguyệt ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã gần 10 giờ tối.

“Tối như vậy rồi cậu còn ở đó sao?”

“Mình bị trễ chuyến cuối cùng rồi, mà tiền lại không đủ để đón taxi.”

Cô không tiện hỏi thêm về việc tại sao người nhà của A Ngư lại không đến đón, mà nhanh chóng đóng cửa phòng.

Đến nơi, A Ngư vừa thấy Di Nguyệt đã liền chạy tới nắm tay cô mà sốt ruột.

“Cậu đến rồi! Tối như vậy rồi còn phải phiền cậu nữa! Mình thấy áy náy lắm!”

“Nói lung tung gì vậy chứ? Chúng ta là bạn tốt mà?”

Cô nói rồi lấy ví từ trong túi đeo ra, cẩn thận đưa cho A Ngư một ít mà nói.

“Đây nè! Nếu cậu sợ đợi taxi một mình thì mình có thể đợi cùng cậu!”

Tay vừa đưa tiền về trước, A Ngư đột nhiên đã có biểu hiện khác lạ. Cô ấy bắt lấy tay Di Nguyệt rất vội vã, còn siết chặt cổ tay của cô rồi kéo về phía mình.

“A Ngư?”

Kẻ được gọi là A Ngư đó chỉ trong chớp mắt đã biến thành một gã áo quần đen sì, trên đầu còn có hai chiếc sừng trâu.

Ngưu Đầu choàng tay siết lấy cổ của Di Nguyệt, cười rất đắc ý.

“Để xem lần này Trạch Thần cứu ngươi bằng cách nào đây?”

“Anh là ai vậy hả? Anh nói như vậy là sao?”

Người này là ai? Tại sao lại nhắc tới Trạch Thần? Bùa hộ mệnh mình giữ không chống lại được, chứng tỏ người này cấp bậc ngang ngửa với anh ta hay sao? Lẽ nào hai người họ là kẻ thù của nhau sao?



Di Nguyệt càng vùng vẫy thì cơ thể càng đau nhức, cô liên tục gào lên muốn Ngưu Đầu thả mình ra.

Kết quả là bản thân bị đánh ngất, sau đó gã hoá phép đưa cô về dưới điện Diêm La.



“Linh lực đã hồi phục rồi, ngài đã thấy ổn hơn chưa?”

Dơi đen bay qua bay lại xung quanh Trạch Thần, lo lắng mà hỏi. Tuy nói con dơi này đôi khi có hơi vô tích sự, nhưng xét về khía cạnh này thì nó rất chu đáo.

“Đỡ rồi!”

Hắn mặc lại áo choàng của mình rồi đứng lên, đi tới nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Không biết cô nhóc kia sao rồi?

Đột nhiên nghĩ đến Di Nguyệt, hắn hoá ra ống nhòm ma thuật rồi đưa lên xem. Nhưng thứ mà hắn nhìn thấy không phải là khung cảnh yên bình tại nhà của cô, mà là nơi ở của Ngưu Đầu và Mã Diện.

Gì vậy?

Di Nguyệt bị Ngưu Đầu bịt mắt bằng vải đen, một mạch đưa thẳng xuống Diêm La điện rồi về nơi ở của mình. Mã Diện trông thấy thế thì kinh ngạc đến mở to mắt.

“Đây là…”

Gã ta cười đắc ý.

“Cô gái bên cạnh Trạch Thần.”

Nói rồi, Ngưu Đầu hoá ra một loại dây trói bằng gai nhỏ chi chít quấn chặt hai tay của Di Nguyệt.

“A!”

Đau quá! Tay của mình…

Mã Diện nhìn thấy Ngưu Đầu như thế, liền biết ngay gã ghi hận Trạch Thần luôn có nhiều công lao hơn mình. Nhân lúc Diêm Vương dẫn theo đoàn khổ sai đi tuần ở cầu Nại Hà, gã đã đến dương gian đưa Di Nguyệt xuống đây.

“Ngươi điên à? Diêm Vương mà biết chuyện này nhất định sẽ nổi giận.”

Hai người này đang nói… Diêm Vương? Vậy tức là bây giờ mình đang ở địa phủ hay sao?

Di Nguyệt hốt hoảng khi biết được chuyện này, ngồi lùi ra phía sau.



“Cô ta vốn dĩ nên trở thành vong hồn dưới điện Diêm La này từ lâu rồi, nhưng chính vì tên Trạch Thần kia cứ do dự mãi mới như vậy.”

“Nhưng chuyện quan trọng thế này, ngươi không được tự ý hành động.”

Trạch Thần siết chặt ống nhòm trong tay mình, di chuyển nó về hướng Di Nguyệt đang ngồi ở một góc. Hai tay cô bị dây gai quấn quanh, bắt đầu trầy xước và rỉ máu. Hắn nghiến răng mắng.

“Trâu già khốn kiếp!”

Biến tan ống nhòm ma thuật trong không khí, Trạch Thần lập tức xoay người tiến thẳng đến chỗ của Ngưu Đầu dưới Diêm La điện.

Gã ta từ lâu đã không thích sự có mặt của Trạch Thần tại nơi này, nhất là khi nhìn hắn được Diêm Vương ưu ái.

Lần gần đây nhất, gã còn tận mắt nhìn thấy Diêm Vương không nỡ xuống tay với hắn bằng roi thừng hồng hỏa.

Trạch Thần! Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!

“Ta chỉ là muốn thay Diêm Vương, xử lý những kẻ ngán đường mà thôi!”

Ngưu Đầu đưa tay lên cao thì liền có một luồng khói đen tụ lại, dần hình thành ra những lưỡi dao sắc bén. Mã Diện nhăn mày, vừa đưa tay ra định ngăn gã thì có kẻ đã nhanh hơn một bước.

Chỉ thấy trong nháy mắt, một cơn gió lướt nhanh qua, kéo theo tấm vải đen trên mắt của Di Nguyệt hoá thành vũ khí lao tới chỗ Ngưu Đầu. Tay gã bị cứa một đường rướm máu, cô theo hướng đó mà ngước nhìn lên.

Là anh ta?

Trạch Thần dùng ma thuật cởi dây trói cho cô, dáng người cao lớn đứng chắn trước mặt. Hắn và Ngưu Đầu đối diện nhau, ánh mắt đều toát lên sát khí lạnh lẽo.

“Xem ra ngươi cũng nhanh nhẹn nhỉ? Đang ở tận nơi nào mà vẫn kịp chạy đến đây để cứu người.”

“Thấy ngươi có lòng tốt muốn giải quyết chuyện này giúp ta, đương nhiên ta phải đi xem một chuyến.”

Di Nguyệt từ từ đứng dậy nhìn bóng lưng của Trạch Thần, đột nhiên trong lòng lại thấy an tâm lẫn lo lắng. Có đôi mắt âm dương khiến cô liên tục gặp phải rắc rối, lần này còn suýt toi mạng mà không rõ nguyên nhân. Còn có cả vết thương trên người hắn mà cô đã từng nhìn thấy.

Vết thương của anh ta… không biết như thế nào rồi?

Ngưu Đầu nhất quyết không bỏ qua chuyện này, gã ta hung hăng lên tiếng.

“Ngươi công khai bảo vệ cô ta như vậy, chắc là có lí do nào khác nhỉ?”

“Ngươi muốn gì thì cứ tìm ta, đừng ở đó nhiều lời!”

Trạch Thần nói rồi vung tay tạo ra một luồng khí đen, ở giữa lại có tia sáng chói mắt. Ngưu Đầu đương nhiên không nhượng bộ mà cũng lấy ra vũ khí của mình. Cuộc chiến của hai kẻ ngang tài ngang sức dưới địa ngục chính thức bắt đầu.

_____
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.