Hai ngày rồi mình thật sự không bị quấy rối bởi các hồn ma, ngủ cũng rất ngon giấc. Quả nhiên, anh ta cũng không đến tìm.
Di Nguyệt ngồi đọc sách ở bàn học, cửa sổ mở ra.
Bên ngoài có vầng trăng khuyết treo lơ lửng cạnh cây mận trắng, gió thổi hiu hiu. Những ngày gần cuối thu nên gió cũng có hơi lạnh.
Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, người gọi đến là A Ngư.
“Có chuyện gì mà cậu tìm mình tối vậy?”
“Di Nguyệt! Cậu có thể đến trạm xe buýt một chuyến không?”
Di Nguyệt ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã gần 10 giờ tối.
“Tối như vậy rồi cậu còn ở đó sao?”
“Mình bị trễ chuyến cuối cùng rồi, mà tiền lại không đủ để đón taxi.”
Cô không tiện hỏi thêm về việc tại sao người nhà của A Ngư lại không đến đón, mà nhanh chóng đóng cửa phòng.
Đến nơi, A Ngư vừa thấy Di Nguyệt đã liền chạy tới nắm tay cô mà sốt ruột.
“Cậu đến rồi! Tối như vậy rồi còn phải phiền cậu nữa! Mình thấy áy náy lắm!”
“Nói lung tung gì vậy chứ? Chúng ta là bạn tốt mà?”
Cô nói rồi lấy ví từ trong túi đeo ra, cẩn thận đưa cho A Ngư một ít mà nói.
“Đây nè! Nếu cậu sợ đợi taxi một mình thì mình có thể đợi cùng cậu!”
Tay vừa đưa tiền về trước, A Ngư đột nhiên đã có biểu hiện khác lạ. Cô ấy bắt lấy tay Di Nguyệt rất vội vã, còn siết chặt cổ tay của cô rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-than-chet/3647300/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.