Dù cho trước mắt là những lưỡi đao sắc nhọn của Ngưu Đầu, thì Trạch Thần vẫn đứng ra chắn cho Di Nguyệt.
Hắn không cần vũ khí, tay không dùng ma thuật để đánh với gã Ngưu Đầu.
Tay chân nhanh nhẹn, mỗi lần tung chiêu thì tà áo choàng lại bay lượn như múa.
Di Nguyệt không muốn trận đấu này kéo dài, vì cô dần nhận ra cơ thể mình bắt đầu khó chịu. Bản thân là người sống sờ sờ, hiện giờ lại đang ở địa phủ âm khí nặng như vậy.
Mình khó thở quá…
“Trạch… Trạch Thần.”
Mình thấy… Không ổn rồi.
Trạch Thần nghe được giọng nói thều thào của Di Nguyệt thì ngoái đầu nhìn, vừa lúc ấy thì cô ngất đi.
“Di Nguyệt?”
Tay hắn dang ra đỡ lấy cô, cũng là lúc hắn nhận ra từ trong miệng mình thốt lên tên của người con gái ấy.
Mình vừa gọi tên của cô ta?
Hắn không hề biết, kết giới mà Diêm Vương tạo ra nơi ngực trái ngay lúc này đã nức ra một nửa.
Trạch Thần tạm thời tìm cách tránh khỏi đòn tấn công của Ngưu Đầu, sau đó bế Di Nguyệt trên tay mà quay về dương gian.
“Này! Này!”
Tại sao vẫn còn hôn mê chứ? Âm khí trong người đều đã được mình đẩy ra ngoài hết rồi kia mà?
Trạch Thần đưa tay lên mặt của Di Nguyệt, vỗ nhẹ.
“Này! Tỉnh lại đi!”
Cô bị một cơn ho khan cào lấy dây thanh quản, cuối cùng bật tỉnh mà ho một tràn.
“Khụ khụ…”
Mình nghe được giọng của anh ta? Vậy hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-than-chet/3647301/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.