Trạch Thần lao tới kéo gã đàn ông kia đứng lên, không nhượng bộ mà đấm cho hắn một cú tím tái mặt mày.
Tuy dáng người của gã đô con hơn, nhưng rõ ràng sức lực không chiếm ưu thế. Hơn nữa Trạch Thần cũng không phải con người, lí ra chỉ cần búng tay thôi thì gã cũng ngã ngửa.
“Mày là bạn trai của con nhỏ đó à?”
Bạn trai sao?
Trạch Thần hơi nghiêng đầu nhìn cô gái sau lưng mình, còn Di Nguyệt lúc này thì đang xấu hổ muốn chết.
Tiêu rồi! Lát nữa thế nào anh ta cũng nói mình tuỳ tiện cho coi!
“Bạn trai thì sao? Phải hay không thì mày cũng phải biến.”
Hắn nói rồi đánh thêm mấy cái nữa làm gã kia chao đảo, cuối cùng cũng phải chào thua mà phóng lên xe chạy đi.
Di Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát được chuyện rắc rối này. Nhưng lúc nhìn lại thì thấy Trạch Thần đã ngồi gục trên đất.
“Nè anh kia!”
Không xong rồi! Thời gian biến thành hình dạng con người của mình chỉ có 2 tiếng, mà miệng của các vết thương lại hở ra ngay lúc này. Giống như là… giống như bị xát muối vào vậy!
“Nè! Anh bị sao vậy hả? Sao mà toát mồ hôi nhiều quá vậy?”
Di Nguyệt đặt tay mình lên lưng của Trạch Thần để hỏi thăm, lúc nhìn lại thì mới phát hiện ra toàn là máu.
“Máu?”
“Anh bị thương hồi nào vậy? Nè!”
Trạch Thần nhíu mày, muốn gượng người đứng dậy nhưng không thể. Bản thân chưa hồi phục mà lại trốn khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-than-chet/3647299/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.