Trạch Thần xuất hiện đối với Di Nguyệt mà nói như một cứu tinh.
Hắn dùng linh lực hất văng hồn phách kia khiến nó sợ hãi mà tan biến trong không khí.
Mắt thấy đã không còn bị làm phiền, Di Nguyệt ngồi phịch xuống ghế mà thở phào nhẹ nhõm.
Trạch Thần đưa tay ra tạo thành một quầng sáng màu xanh đen, xua đi âm khí lởn vởn quanh người Di Nguyệt rồi thong thả nói.
“Xem ra cô vẫn rất bình tĩnh nhỉ? Còn vờ như không thấy bọn chúng nữa?”
Cô nghe xong mấy lời này thì tức muốn điên lên, lập tức đứng dậy khỏi ghế mà quơ tay múa chân đủ kiểu.
“Bình tĩnh cái đầu anh đó! Anh nghĩ tôi giống như anh hay sao chứ? Chẳng qua là vì tôi không muốn bị phát hiện nên mới giả vờ như vậy thôi!”
“Được bao lâu đây?”
“A? Hả?”
Trạch Thần bước đến đứng ở ngay đối diện Di Nguyệt, khoảng cách này gần đến nỗi cô có thể thấy rõ được đôi mắt có màu đặc biệt kia.
Màu mắt được pha trộn giữa đen và đỏ thẫm, hệt như vực sâu hun hút và những giọt máu tươi.
“Cô nghĩ mình sẽ dùng được cách đó mãi mãi sao? Với cái bộ dạng hời hợt ngốc nghếch này?”
Di Nguyệt trố mắt ra vài giây, sau đó thì như bùng nổ.
“Này anh kia! Anh nói ai là người hời hợt ngốc nghếch hả? Anh có biết mình đang ở đâu hay không vậy?”
“Cô nghĩ ta có hứng thú với con người hay sao mà phải tìm đến tận đây? Chẳng qua là vì, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-than-chet/3647293/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.