Trạch Thần mờ mờ ảo ảo đứng ngay trước mặt Di Nguyệt, còn đang nhếch môi cười mà nhìn cô.
Lúc này theo đúng lí thì cô nên hét lên mới phải.
Nhưng vì hắn không phải con người, điều đáng nói là chỉ có mỗi cô trông thấy được. Dù cô có muốn diễn tả hay giải thích thế nào, thì chỉ làm mọi người nghĩ cô bị điên mà thôi.
“Anh… anh làm sao lại biết tôi ở đây?”
Hắn đứng khoanh tay trước ngực, nhìn bộ dạng có phần nhếch nhác của cô.
“Trừ khi cô không biết gì về ta, nếu không thì có chạy đi đâu cũng thế.”
Nói rồi, Trạch Thần nhìn một lượt xung quanh căn nhà nơi mà Di Nguyệt đang ở.
“Tồi tàn vậy à?”
Cô khó chịu nghiêng đầu nhìn hắn.
“Này anh kia! Ai cho anh cái quyền vào nhà người ta rồi đứng phán xét như thế hả?”
“Tối nay chúng sẽ đến đấy! Nên cô liệu cái thần hồn đi!”
Di Nguyệt nhíu mày.
“Ai cơ?”
Trạch Thần đi lượn lờ trong nhà của cô, bóng dáng mờ nhạt tạo ra một loại ma thuật như cô đang gặp ảo giác.
“Những vong hồn oan khuất.”
“Vong hồn oan khuất sao? Nhưng mà họ tìm tôi làm gì?”
Hắn bây giờ chỉ là một bóng ma giữa ban ngày không thể hiện hình rõ, ngoài việc dùng pháp thuật chơi đùa ra thì không thể chạm vào đâu được.
Rảnh tay không có chuyện gì làm, Trạch Thần thu về mấy cái ly nhỏ vừa bằng nắm tay trẻ em rồi xoay đều chúng trong không khí.
“Dĩ nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-than-chet/3647292/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.