Di Nguyệt há miệng ra nhìn Trạch Thần, hệt như một người ngốc nhìn thấy hiện tượng lạ.
“Anh… anh anh…”
Hắn đưa tay ra, bất ngờ chạm lên phía sau tóc của cô rồi lấy ra một cành hoa hồng.
Hoa màu đen héo úa, rồi khi được cầm trên tay hắn thì dần dần cháy rụi thành tro tàn. Cô sững sốt đến mức cứng cả người, còn nghĩ mình đang xem một nhà ảo thuật gia trình diễn.
Trạch Thần cứ liên tục lặp đi lặp lại hai ba lần như thế, liên tục lấy ra những cành hoa hồng đen từ sau tóc của Di Nguyệt.
“Rốt cuộc thì luồng khí âm dương này cô từ đâu mà có? Nói đi! Tôi thật sự rất tò mò đấy!”
Cô nhíu mày khó hiểu.
“Luồng khí âm dương? Là cái gì chứ?”
Di Nguyệt cảm thấy rất mất thời gian khi đứng đây nói mấy chuyện không ra gì. Cô có vẻ không vui rồi, hai tay chống hông nhìn Trạch Thần cằn nhằn.
“Này cái anh kia! Anh bị điên rồi hả? Từ nãy tới giờ anh nói gì tôi không hiểu luôn á!”
Cô lườm hắn một cái rất lạnh, rồi không thèm ở đó nữa mà cứ thế bước đi, còn tự nhủ với bản thân mình.
Là ma là quỷ thì liên quan gì tới mình chứ? Dù sao thì cũng là người c.h.ế.t rồi mà? Anh ta dù có thế nào cũng đâu có hại được mình?
Di Nguyệt tự trấn an, sau đó bỏ lại Trạch Thần mà đi thẳng một mạch.
Lúc này đường phố về đêm đã trở về trạng thái như cũ, có tiếng xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-than-chet/3647291/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.