Chương trước
Chương sau
(119)

Thời gian gây ra thương tổn chỉ trong thoáng chốc trong khi thời gian xua đi bóng tối lại dài dằng dặc.

Sau mấy lần Trần Thiên Dương gặp bác sĩ tâm lý thì không phải dùng đến thuốc an thần, nhưng chắc chắn đêm đầu tiên sẽ không thể nào ngủ được. Cậu nằm ở trên giường ngây ngốc lơ mơ, rõ ràng không hề ngủ nhưng cứ như gặp phải ác mộng mà toàn thân lạnh cứng, mồ hôi dầm dề từng cơn.

Cậu ngồi dậy đi vào phòng tắm. Nước nóng giúp cậu xua đi cảm giác lạnh lẽo trên người. Cậu cúi đầu nhìn cơ thể của mình. Bởi vì dạo này không thèm ăn, cậu gầy đi rất nhanh, đến hai gò má cũng hóp vào. Lúc này còn có thể nhìn thấy cả hình dáng xương sườn dưới lớp da tái nhợt của cậu.

Trần Thiên Dương thấy bản thân như thế này có hơi xấu thiệt.

Ngày mai ăn phải nhiều thêm một ít, từ từ rồi mới có thể lên cân.

Trần Thiên Dương tự an ủi mình rồi mặc áo ngủ rời phòng tắm.

Phục Thành ở bên ngoài dùng khăn lông khô chụp lấy đầu cậu, nói: “Ngủ không được sao?”

Trần Thiên Dương dưới khăn lông gật đầu. Cậu ngửi ra hương rượu nhàn nhạt trên người của hắn thì chui đầu khỏi khăn lông, cau mày nhìn Phục Thành, anh đang uống rượu hả?

“Sợ em ngủ không được.” Hắn ngồi ở bên ngoài, nhìn thấy gian phòng của Trần Thiên Dương chá đèn nên đẩy cửa vào xem thử, “Khó chịu hơn à?”

Trần Thiên Dương biểu thị: Bác sĩ nói như thế này là bình thường, sau này sẽ khắc phục được.

”Lát nữa mà còn không ngủ được, anh lái xe đưa em ra ngoài đi dạo nhé.”

Dạo trước, lúc Trần Thiên Dương mất ngủ nghiêm trọng, cậu uống thuốc cũng không ngủ được bao lâu, mà uống nhiều còn ảnh hưởng tới khẩu vị và tâm trạng của mình. Mỗi lần cậu mất ngủ, Phục Thành toàn lái xe dẫn cậu đi lòng vòng trong màn đêm của Thành Yên, từ nhà cao tầng tối đen đứng sừng sững, đến đèn đường sáng rực thứ tự cao thấp, còn có lên núi nhìn đèn sông tựa đường phố, mãi đến khi Trần Thiên Dương nghiêng đầu ngủ say mới được.

Trần Thiên Dương nghe Phục Thành nói như vậy thì nghĩ, lát nữa nhất định phải ngủ.

Hiện tại tóc cậu chỉ còn lại một lớp chân tóc, tròn tròn như là một chú tiểu, chỉ cần chà đại mấy cái là xong việc.

Nhưng Phục Thành vẫn còn đang lau đầu cho Trần Thiên Dương. Cậu biết hắn cực kỳ không hài lòng với kiểu tóc mới này của mình nên chỉ dám cúi đầu mặc cho hắn lau.

Cái kiểu tóc này nhờ Nhâm Bác Nguyên trong một lần đến bệnh viện đón cậu, xui khiến cậu đi cắt.

Trước kia mái tóc của Trần Thiên Dương mềm mại, sờ rất thoải mái, dán sát ở trên mặt, cứ như là đá bọc nhung.

Khi mà Nhâm Bác Nguyên đưa Trần Thiên Dương vừa thay đổi kiểu tóc đến trước mặt Phục Thành, hắn đã tức giận đến mức cạn lời.

Khi đó Trần Thiên Dương còn rất thấp thỏm hỏi: Không đẹp sao?

Nhâm Bác Nguyên nói mặt cậu nhỏ, kiểu tóc nào cũng hợp.

Phục Thành chỉ có thể rờ đầu cậu, nói: “Đẹp.”

Bây giờ, Trần Thiên Dương lại bắt đầu hối hận vì đã tin mấy lời nói xằng nói bậy của Nhâm Bác Nguyên.

Trong lòng suy nghĩ chuyện lung ta lung tung này đó, thân thể kéo căng như dây cung mới thả lỏng được chút. Đợi đến khi Phục Thành không lau đầu cho cậu nữa, ngả người ra giường thì Trần Thiên Dương đã có chút xíu buồn ngủ.

Phục Thành chỉnh đèn tối xuống cho Trần Thiên Dương khiến cậu chỉ nhìn thấy được mỗi cằm của hắn. Hắn sờ sờ quả đầu đâm tay nọ, nói: “Còn khó chịu nữa không?”

Trần Thiên Dương lắc đầu, kéo Phục Thành, không cho hắn đi.

Từ khi lần nọ Trần Thiên Dương tỉnh dậy lúc nửa đêm, không nhận rõ mơ và thực, rồi cậu bị Phục Thành ôm lấy động viên, nôn đến mức choáng váng.

Vết thương vô hình hiện thân ngay lúc bọn họ chẳng có chút phòng bị, khiến cả hai không kịp trở tay, đau đớn khôn nguôi.

Sau lần đó Phục Thành bèn rời khỏi căn phòng của bọn họ. Hắn đến ở sát vách, có lúc cũng sẽ ngủ ở ghế sô pha.

(120)

Đêm nay qua đi, Trần Thiên Dương ngủ mấy đêm mà không có thuốc ngủ, cũng không gặp ác mộng.

Thế mà buổi sáng, cậu lại thở dài rầu rĩ.

Phục Thành vẫn ngủ ở bên ngoài, nửa giường của cậu lạnh lẽo lắm.

Lúc làm việc, cả người cậu cứ uể oải mãi.

Từ Ấu Lâm hỏi cậu có phải không thoải mái chỗ nào rồi Thạch Xuyên gọi cậu đi luôn.

Thạch Xuyên đã sớm tới tuổi về hưu, nhưng thực sự ở đây quá thiếu người, ông cũng lười việc đi đi lại lại, vẫn ngồi ở văn phòng cũ. Giờ đây ông đang lo lắng cho Trần Thiên Dương, không ngồi trong văn phòng mà thường thường đến phòng làm việc nhìn xem.

Ông gọi Trần Thiên Dương đến trước mặt cũng hỏi dăm ba câu, Lúc thường nhìn cậu vẫn như trước đây nhưng lại gầy vô cùng. Bên Thạch Xuyên bọn họ cũng sốt ruột trong lòng, cứ lo cậu giấu giếm chuyện gì.

Trần Thiên Dương là một người câm, giải thích không rõ ràng. Thật sự chuyện cân nặng và tâm trạng của cậu không có liên quan. Thật sự cậu đã khắc phục được, giờ ngoại trừ đôi khi gặp ác mộng, đã hoàn toàn trở lại như trước đây.

Thạch Xuyên không yên lòng, đề cập chuyện trước đó bảo Trần Thiên Dương đi học vẽ. Người thầy già bên kia cũng có ý nhận cậu, Thạch Xuyên càng không muốn lãng phí tài năng của cậu.

“Con qua chỗ ông Phương chơi mấy ngày đi, xem rốt cuộc mình có thích không, nhé?”

Giờ tan việc, Trần Thiên Dương cứ nghĩ đến lời nói của Thạch Xuyên mãi. Cậu bị Tống Hân lôi một cái, mới phát hiện hôm nay người tới đón cậu đổi thành Tống Hân.

Đúng vậy đấy, từ khi xảy ra sự kiện nhà họ Trần, Trần Thiên Dương trở thành cục cưng còn đang đi nhà trẻ. Mỗi ngày đúng giờ đưa đón, nếu như Phục Thành tới không được, cũng sẽ có người đến đón cậu đúng giờ.

“Bên Phục Thành còn chưa kết thúc, anh dẫn cậu đi tìm anh ta.”

Phục Thành cũng đang nhận trị liệu tâm lý.

Quãng thời gian trước hắn cũng gặ chướng ngại, cẩn thận hơn cả Trần Thiên Dương. Lúc Trần Thiên Dương đang kiên trì, hắn cũng đi gặp bác sĩ tâm lý.

Nhưng Trần Thiên Dương cảm thấy không có tác dụng gì. Nếu đến tận bây giờ có tác dụng, Phục Thành sẽ không thể không có chút chuyển biến nào.

Nghĩ tới đây, Trần Thiên Dương quay mặt ra cửa sổ thở dài một hơi.

Trần Thiên Dương thở dài không có chút tiếng nào, có thể nhìn thấy bả vai sụp một xíu, Tống Hân vừa lái xe, vừa hỏi: “Sao thế? Lúc rời khỏi chỗ làm thì tâm sự nặng nề.”

Tống Hân có lòng tốt nói: “Có muốn nói ra không, để anh giúp cậu suy nghĩ ít biện pháp.”

Trước đó có một người tên Nhâm Bác Nguyên từng nói với cậu câu này, sau đó cậu bị xui khiến cắt quả đầu hiện tại.

Trần Thiên Dương mím chặt miệng, xua tay cự tuyệt đề nghị của Tống Hân.

Việc nhà vẫn nên tự mình giải quyết mới được, không thể dựa dẫm vào người ngoài.

(121)

Tống Hân đưa Trần Thiên Dương đến chỗ Phục Thành, khẽ khàng nói cho hắn biết, “Dương Dương có tâm sự.”

Sau đó tung cửa ra về.

Phục Thành mới vừa từ phòng khám đi ra, bác sĩ nói cho hắn biết, người yêu của hắn còn dũng cảm và kiên cường hơn hắn nghĩ.

Hắn vừa lái xe, vừa kín đáo liếc nhìn Trần Thiên Dương.

Trần Thiên Dương dạo này gầy đi nhiều quá, chút da bọc xương cũng không có bao nhiêu. Trên mặt còn hơn cả thế, lộ ra cặp mắt to tròn, đường nét xương hàm hiện rõ.

“Hôm nay có chuyện gì thế?”

Trần Thiên Dương xua tay.

Phục Thành rảnh một tay, xoa đầu cậu một cái, nói: “Dáng vẻ không được vui cho lắm.”

Trần Thiên Dương dùng mấy ngón tay tinh tế khua khua: Về rồi em nói anh nghe.

Hai người đi ăn món Quảng Đông mà Trần Thiên Dương thích, Phục Thành theo thói quen chọn một bàn, biết khẩu vị cậu không tốt, mỗi một món đều đút một chút, cuối cùng cũng ăn không ít.

Trần Thiên Dương ăn xong rồi, lại muốn ăn kem ốc quế.

Tuy nhiên cậu bị Phục Thành kéo lại. Gần đây dạ dày cậu hơi yếu, không thể như giống như trước ăn bậy lúc lạnh lúc nóng.

Bây giờ thời tiết chuyển lạnh, Trần Thiên Dương ủ tay còn không ấm nổi, Phục Thành lại càng không muốn để cậu ăn đồ lạnh.

Nhưng hiếm khi Trần Thiên Dương lại thèm ăn thứ gì đó, cả hai thương lượng một chút thì quyết định ăn ba miếng.

Đợi đến lúc Phục Thành cầm kem ốc quế mua rồi lên xe, Trần Thiên Dương cảm thấy vị giác đã lâu không có mùi vị như được tỉnh lại. Ban đầu cái miệng nhỏ cắn một miếng, vừa ngọt vừa lạnh.

Phục Thành vẫn đang nhìn cậu, lúc cậu há miệng, kem sữa trắng trắng tan ra trên đầu lưỡi đỏ tươi.

Khi Trần Thiên Dương muốn cắn cái miếng ba, Phục Thành công chính nghiêm minh nhắc nhở cậu: “Cuối cùng đấy.”

Trần Thiên Dương mới vừa hé miệng ra một chút, nghe thế thì mở miệng lớn hơn, để lại trên lớp kem một dấu răng chỉnh tề.

Sau đó rất ngoan ngoãn đưa phần còn lại cho Phục Thành.

Phục Thành có ý trêu cậu, nói: “Anh ăn dùm em nhé.”

Trần Thiên Dương nhìn Phục Thành, sau đó cậu nuốt xuống ngụm kem đang ngậm trong miệng. Ngay khi Phục Thành cắn miếng đầu tiên, trong lòng thốt lên, chính là lúc này.

Cậu giữ chặt vai Phục Thành, dán sát lại, hôn lên đôi môi lành lành của hắn. Cậu nhanh chóng dò đầu lưỡi vào rồi bị Phục Thành đẩy ra thật nhanh.

Phục Thành bị Trần Thiên Dương bất ngờ hôn lên mà hoảng hốt, trong đầu xẹt qua hình ảnh cậu đau đớn vào buổi tối ngày hôm đó, theo phản xạ đẩy cậu ra.

Đến lúc hắn nhận thấy thì đã đối diện với đôi mắt bi ai của Trần Thiên Dương.

(122)

Lần đầu chủ động đã bị đẩy ra.

Tuy rằng sau đó Phục Thành xin lỗi liên hồi, Trần Thiên Dương cũng đau lòng quá đỗi.

Lúc tắm rửa, cầu nhìn thấy bộ dáng xấu xí của mình bây giờ, cõi lòng tan nát thành từng mảnh một.

Trần Thiên Dương nghi thần nghi quỷ mà quay đầu nhìn mặt sau của mình một chút, lại sờ soạng vài cái, rầu rĩ tựa đầu vào gương.

Chậm chạp rời khỏi phòng tắm, Phục Thành đưa cậu sữa bò nóng, bảo cậu uống cạn.

Trần Thiên Dương không uống, biểu thị mình có việc muốn nói với hắn, tạm thời chưa đi ngủ.

Phục Thành theo cậu ra ngoài, Trần Thiên Dương ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Phục Thành ngồi xuống.

Nhìn cậu có vẻ nghiêm trọng, Phục Thành bèn ngồi xuống theo, đầu gối hai người chạm vào nhau, để ly sang một bên, hỏi: “Sao vậy?”

Trần Thiên Dương nói cho Phục Thành chuyện Thạch Xuyên đã đề cập ngày hôm nay, biểu thị mình có thể phải rời đi mấy ngày.

Phục Thành nghe xong nhíu mày, vẻ không đồng ý viết hết lên mặt. Trạng thái Trần Thiên Dương vừa tốt lên, hắn không muốn trước khi Trần Thiên Dương cởi mở hoàn toàn đã phải rời khỏi tầm mắt mình.

Trần Thiên Dương: Thầy nói em nói đổi một môi trường khác thì tâm trạng cũng sẽ biến đổi. Thầy bảo em đi chơi, đừng để lòng thấy áp lực.

Phục Thành nghe thấy thế, mi tâm chau vào nhau, im lặng nửa ngày rồi gật đầu đồng ý.

Trần Thiên Dương cầm ly sữa bò trên bàn lên muốn uống, Phục Thành lại cầm đi, nói là nguội rồi và tự mình đi làm ly khác cho cậu.

Nói xong thì hắn đi vào bếp, còn Trần Thiên Dương thì nằm úp sấp ở trên ghế sô pha trông về phía nhà bếp. Cậu ngắm nhìn bóng lưng Phục Thành đang mặc quần áo ở nhà, ngầu đẹp như thường, bờ vai vững chãi, hứng lấy ánh đèn trên đỉnh đầu, tạo ra một loại ấm áp cuốn hút.

Trần Thiên Dương lặng lẽ đi tới.

Phục Thành đang suy nghĩ chuyện Trần Thiên Dương vừa nói thì được cậu ôm lấy eo, đầu kề sát sau lưng hắn, mái tóc cứng cưng đâm chọc vào phần da sau gáy của hắn.

Phục Thành quay người, ôm bờ vai cậu hỏi: “Sau đây? Cả tối nhìn em cứ có tâm sự thế?”

Trần Thiên Dương: Anh thích em vì điều gì? Có phải vì nhìn em đẹp không?

Phục Thành nói: “Ai nói với em là em đẹp?”

Trước kia Trần Thiên Dương không cảm thấy mình đẹp. Khi còn bé ai cũng khen cậu đáng yêu, nhưng người lớn rồi mà còn có thể đáng yêu sao?

Hơn nữa cậu không có đẹp trai như kiểu của Phục Thành, không đủ khí thế. Chỉ có đám Tống Hân hay nói cậu đẹp, khiến cậu sinh ra loại ảo giác này. Bây giờ bị Phục Thành hỏi như thế, cậu lại thấy không chắc chắn cho lắm, ngón tay đều căng thẳng: Vậy anh thích em vì điều gì? Em không biết nói chuyện, lỗ tai cũng nghe không tốt. Anh ở cạnh en không thấy tẻ nhạt, không thấy phiền phức sao?

Phục Thành nở nụ cười, nói: “Không tẻ nhạt, cũng không phiền phức. Nếu được ở cạnh em từng giây từng phút, anh cũng bằng lòng. Hơn nữa, trong mắt anh, em đẹp nhất.”

Trần Thiên Dương: Vậy tối đó sao anh không về ngủ?

“Anh sợ em tỉnh lại, nhìn thấy anh sẽ khó chịu.”

Trần Thiên Dương: Làm sao lại thế, em yêu anh như vậy mà. Đã qua hơn một tháng, em ổn rồi.

Khua tay xong, cậu lại kéo tay Phục Thành áp lên mặt mình, tỏ vẻ mình đã không sao.

Phục Thành quan sát cậu, những điểm sáng trong mắt dần tụ lại, ngón tay trên mặt Trần Thiên Dương giật giật, sau đó hắn nâng khuôn mặt cậu hôn lên.

Đã lâu không thân thiết khiến nội tâm Trần Thiên Dương rung động. Nó không giống với trước loại đau đớn tim đập liên hồi nọ, lúc cậu được Phục Thành ôm lấy, có một loại cảm mến khiến ánh mắt cậu toả nhiệt.

“Keng”, sữa bò đã đun nóng xong, nhưng chẳng ai đi xem nó. Trần Thiên Dương ôm cổ Phục Thành, chân vòng trên hông hắn, được ôm về phòng.

Trên người Trần Thiên Dương có mùi sữa tắm nhàn nhạt, Phục Thành kiềm chế mà hôn cậu, chú ý phản ứng của cậu, sau đó đưa tay dời xuống.

Nhưng cậu nhỏ giữa hai chân Trần Thiên Dương, không hề phấn chấn trong nụ hôn vừa nãy của hai người, Phục Thành giúp hắn xoa nhẹ hai lần, cũng không thấy có tinh thần.

Đôi môi đang dán vào nhau của hai người cũng tách ra, Phục Thành thấy sắc mặt Trần Thiên Dương tổn thương rầu rĩ mà an ủi cậu: “Do uống thuốc mà thôi. Chờ ngừng thuốc thì sẽ tốt thôi.”

Trần Thiên Dương không thể làm gì khác hơn đành nhận lấy lời an ủi này, cậu nhìn thấy phần nhô lên trong quần của Phục Thành, đưa tay cởi quần của hắn, mặt kề sát ở bụng dưới, hạ người.

Phục Thành kéo cậu lên, âm thanh rất khàn, “Đừng thế. Anh đi tắm, em ngủ trước đi.”

Trần Thiên Dương ảo não mà nện xuống giường một cái!

Chôn mặt trốn trong mền, cậu bèn lén lút làm thử, vẫn cứ mềm oặt, không đứng lên được.

Lúc Trần Thiên Dương đang hoài nghi nhân sinh, phần nệm bên cạnh lún xuống một chút, Phục Thành mang theo hơi nước man mát ôm cậu từ sau, đến gần nhau.

Phục Thành tắt đèn, hôn trán của cậu một cái, nói: “Mấy ngày vừa rồi không vui là vì anh à?”

Trần Thiên Dương gật đầu.

“Trước đó anh suy nghĩ quá nhiều. Xin lỗi em.”

Trần Thiên Dương bèn lắc đầu, cậu nằm trong lồng ngực Phục Thành tìm một tư thế thoải mái, thỏa mãn mà nhắm mắt lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.