(115)
Bên ngoài đã nhuộm một chút hoàng hôn, sắc trời ngoài cửa sổ mơ màng, trong nhà không bật đèn nên ánh sáng mờ mờ tối tăm. Trần Thiên Dương đi trên sàn nhà, bước chân nhẹ như là không có, thế nhưng nhịp tim trong ngực vẫn chấn động từng chút theo mỗi lần hạ chân.
Lưu Hạm trong bếp, không thấy bóng dáng Trần Vân Học.
Cậu mò theo tường, thả nhẹ bước chân, từng bước từng bước, mò tới chốt cửa lạnh băng, vặn ra. Đèn bên ngoài hàng hiên cảm ứng sáng lên, ánh vào một tia sáng.
Trần Thiên Dương chân đi được nửa bước thì dừng lại, cúi người thật sâu về phía nhà bếp bên kia.
Hai tay Lưu Hạm chống lên bồn rửa, khoang ngực vì khóc mà chấn động, nhưng không hề phát ra tiếng.
Bà không dám quay đầu lại.
Bà sợ mình hối hận, cũng sợ mình làm chuyện sai lầm.
Sau cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lưu Hạm giống như mất hết sức lực ngồi bệt xuống đất, lại đau khổ đánh lên sàn nhà, nước mắt giàn dụa.
Bà hối hận quá nhiều chuyện, một chuyện sớm nhất, phải lui về tận mười mấy năm trước.
(116)
Trời vào thu, màn trời đã sớm xám xịt, đèn đường không đuổi kịp bước giao mùa, còn chưa sáng lên. Trên đường mờ mịt, trong không khí cũng có một chút hơi lạnh.
Trần Thiên Dương càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, đi khỏi khu nhà, ra tới trên đường thì bị đèn đường đột nhiên sáng loáng nhá một cái, cậu mới chợt dừng bước lại, đỡ tường ở ven đường, gấp gáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-nguoi-cam/2063628/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.