Chương trước
Chương sau
(110)

Tòa nhà này nhìn như đã bị phá, mà thật sự nó cũng đang bị phá. Tiếng kêu thảm kia làm Tống Hân đứng cách bốn lầu còn nghe được, khiến người nghe tê hết cả da đầu.

Cùng hút thuốc lá với Tống Hân còn có một người. Y có chiều cao trên một mét chín, lưng treo một cái dao phay quấn được, xăm hình lồng lộn, tóc tai chỉ còn lởm chởm chân tóc màu xanh, hai bên còn cạo kiểu chữ “V” ngầu lòi, khắp toàn thân đều lộ ra vẻ “anh đây là xã hội đen”.

“Shh, cái tiếng kêu quái quỷ gì vậy? Lúc thường sao không ai tố cáo?”

Tống Hân phun ra một ngụm khói, nói: “Lúc thường có thể để ông anh nói ra à? Khẳng định là bưng bít rồi.”

“Đm, thực sự là ngạo mạn. Có kẻ nào thiếu thông mình tự mình đưa người tới à? Bộ có thù oán hả?”

“Ba mẹ thằng đó.”

Nghe Tống Hân nói lời này, động tác người kia hút thuốc cũng dừng lại, chậc một tiếng, “Thứ ba mẹ chó chết.”

Người nọ được Phục Thành gọi tới. Tống Hân cũng không biết Phục Thành còn có một nhánh bạn bè kiểu này. Gã nghĩ đến nhóm người mênh mông cuồn cuộn vừa nãy, người này chính là lính cầm đầu, hệt như một con gấu đen, nghe người khác gọi y là “Nguyên ca”.

Vai hùm lưng gấu, tên xã hội đen đần thối này cũng rất biết đồng tình.

“A a a a.”

Trên lầu phát ra mấy tiếng như liên hoàn pháo, Nhâm Bác Nguyên liếc mắt nhìn Tống Hân mặt mày bình tĩnh, không nhìn ra cậu ấm da mịn thịt trơn này có thể trấn định như thế.

Rốt cục động tĩnh này đưa tới mấy ánh nhìn tò mò, đầu đường có cài người ngó mắt nhìn tới. Nhâm Bác Nguyên bèn âm u nhìn sang, thuận tiện đặt tay lên chuôi đao, ánh nhìn tò mò “vù” một cái biến mất.

Tống Hân liếc mắt nhìn đám người chạy mất, ném thuốc xuống, đi lên lầu hối Phục Thành.

Tuy rằng gã đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, nhưng lúc đẩy cửa ra, trong dạ dày vẫn bị quay cuồng một trận. Gã che kín miệng nhịn một chút: “Phục Thành, cũng đủ rồi đấy, đừng làm chết người.”

Phục Thành còn đang nhìn bệnh án của Trần Thiên Dương, không ngẩng đầu, chỉ bảo người tiếp tục. Cả người hắn cứ như là chìm vào trong màn sương đen.

Tống Hân giữa âm thanh bối cảnh mất hồn, kiên trì đi tới. Gã nhìn thử thứ trong tay Phục Thành, trong lòng mắng một câu y hệt Nhâm Bác Nguyên, đưa tay đè lại, nói: “Đã được rồi. Trở về xem cậu ấy thôi.”

Cơ trên mặt Phục Thành nhúc nhích một chút, ánh mắt ổn định nhìn thẳng những người bên kia đã không còn khống chế: “Không đủ, ngày đầu em ấy tới chỗ này mất ba tiếng. Hiện tại mới bao lâu đâu chứ.”

Tống Hân thật vất vả lôi Phục Thành ra ngoài, hắn lại còn muốn đi “phòng băng” ở đây. Nghe nói bên trong chỉ có hai, ba độ, người khác sẽ bị trói tay trói chân lại rồi bị vứt ở đó.

Tống Hân vừa nãy nhìn đến bệnh án, ngày cuối cùng Trần Thiên Dương đã ở trong đó. Tống Hân sợ Phục Thành tiếp tục phát rồ, vừa lôi vừa túm. Cuối cùng để Nhâm Bác Nguyên cùng nhau hỗ trợ, mới nhét được Phục Thành vào trong xe.

“Ông ở đây thì có tiếp được chút sức nào cho họ đâu, về tìm Trần Thiên Dương đi. Trạng thái của cậu ấy hiện giờ có thể khỏe không hả? Cậu ấy còn đang ở trong tay người nhà đã tự tay đưa cậu ấy đến đây nữa kìa. Mau đi tìm cậu ấy. Mang người theo, đoạt được cậu ấy về thì càng tốt.”

Tống Hân chỉ muốn để hắn nghĩ tới Trần Thiên Dương mà tỉnh táo lại. Không ngờ đôi mắt Phục Thành nhúc nhích một chút, kêu Nhâm Bác Nguyên đến. Hiển nhiên hắn đã nghe vào lời của gã, thật sự muốn đi đến nhà họ Trần.

Tống Hân còn phải ở đây thu dọn hậu quả nên muốn số điện thoại của Nhâm Bác Nguyên. Lúc trao đổi số điện thoại, lặng lẽ nói: “Canh chừng anh ta, đừng để anh ta phát rồ. Dù sao bọn họ vẫn là ba mẹ của Thiên Dương.”

Lúc hai người tới gần, mùi hương trên người Tống Hân len lỏi vào mũi của Nhâm Bác Nguyên. Khi Nhâm Bác Nguyên rời đi, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tống Hân một cái, mẹ bà, thật mẹ nó thơm.

(112)

Không gian yên tĩnh cũng không có làm Trần Thiên Dương ngủ được bao lâu. Cậu vẫn cảm thấy chính mình còn ở cái phòng điện giật kia, có vô số cây châm ở trong thịt quấy lên, lát sau lại cảm thấy mình bị ném vào sông băng, miệng mũi chìm vào dòng nước lạnh thấu xương mà nghẹt thở.

Đe dọa và chửi rủa như hình với bóng, mỗi người đều đang nói cho cậu biết, cậu là một tội nhân, vừa dơ bẩn vừa buồn nôn.

Cậu nghĩ, có lẽ cậu thật sự có tội. Từ nhỏ cậu đã là một kẻ phiền phức, trời sinh không trọn vẹn, còn vụng về nhát gan. Ông bà nội đến lúc chết cũng không an tâm về cậu. Thế mà cậu sống được còn làm ông bà thất vọng, hiện tại lại làm ba mẹ buồn nôn.

Cậu đã không biết rõ mộng cảnh và hiện thực, da thịt như bị phân ra một cái khe hở, chất đầy nước lạnh lẽo đến tận xương, cả người cảm thấy lạnh lẽo và đau đớn.

Linh hồn của cậu như đã bay khỏi thân thể, lơ lững giữa không trung, nhìn người trên giường im hơi lặng tiếng chảy nước mắt, trong mắt toàn là tuyệt vọng.

Ngẫm lại Phục Thành đi.

Trần Thiên Dương ở trong nỗi bi thống không có điểm dừng, nghe thấy một âm thanh thốt lên bên trong cậu.

Hãy nghĩ tới Phục Thành, cậu còn có Phục Thành.

Vừa nghĩ đến cái tên Phục Thành thì một trận hồi hộp, như là vật gì đang xé rách cậu, ký ức tươi sáng đe dọa phần đau đớn sợ hãi, không cho phép tiếp tục nghĩ.

(113)

Không thể đi bệnh viện đó nữa.

Lưu Hạm nói với Trần Vân Học.

Trần Vân Học sợ Trần Thiên Dương vẫn chưa thay đổi xong, lộ ra một chút do dự. Lưu Hạm vừa khóc vừa đánh ông, vẫn không thương lượng ra một cái kết quả cuối cùng.

Nháo nhào mệt mỏi, Trần Vân Học đi ra ngoài hút thuốc, Lưu Hạm ngồi ở trên ghế sô pha tinh thần đau đớn. Khóe mắt bà lướt đến điện thoại đặt ở trên khay trà, màn hình nát tan như mạng nhện —— đây là điện thoại của Trần Thiên Dương.

Trước khi ở lại bệnh viện, bệnh viện nói muốn bức ảnh của Phục Thành, hiện tại cũng cầm về cùng nhau.

Lúc bà cầm lên, thế mà còn pin.

Ngón tay Lưu Hạm run rẩy mở album, bên trong hầu như chỉ là một ít công văn cũ nát, còn có trọng điểm công việc của cậu được chụp lại. Bức ảnh Phục Thành chỉ có một tấm, một tấm rất phổ thông.

Phục Thành đang lái xe, mười ngón thon dài sạch sẽ, đường nét gò má rõ ràng, như là đang bất mãn tình hình giao thông, nhìn phía trước khẽ cau mày. Có thể nhìn thấy hình chiếu trên cửa sổ xe là Trần Thiên Dương đang giương điện thoại cười trộm.

Lưu Hạm nắm chặt điện thoại di động, run rẩy phun ra một hơi, động tác rất nhẹ mà đẩy ra cửa phòng Trần Thiên Dương.

Vốn tưởng rằng Trần Thiên Dương còn ngủ, mở cửa thì thấy cậu cuộn tròn ở trên giường, cả người co giật liên hồi.

Lưu Hạm thất kinh đi qua chạm vào cậu, bà phát hiện cậu cứ như là mới được mò ra từ trong nước đá.

Đợi đến khi trận hành hạ này qua đi, cả người Lưu Hạm cũng toàn mồ hôi lạnh ướt nhẹp, không yên tâm vỗ lưng Trần Thiên Dương, hỏi cậu làm sao vậy.

Bà nhìn cậu không có phản ứng, hỏi: “Có muốn ăn gì không? Mẹ đi làm cho con.”

Trần Thiên Dương vẫn không nhúc nhích, mi mắt bị mồ hôi lạnh thấm ướt vô cùng yếu ớt mà che đậy mắt.

Lưu Hạm đặt xuống một chén nước, yên lặng đi ra ngoài.

Trần Thiên Dương nhúc nhích con ngươi một chút, nhìn thấy thứ được đặt bên cạnh không phải chén nước mad là một cái điện thoại di động. Ánh mắt của cậu phút chốc sáng lên.

(114)

Nhâm Bác Nguyên lái xe, thỉnh thoảng nhìn Phục Thành một chút. Cũng không biết là do hắn nghỉ ngơi không đủ hay làm sao mà đôi mắt kia quá dọa người.

“Không thì ông ngủ một chút đi? Đi vào thành phố cũng còn tốn nửa giờ.” Nhâm Bác Nguyên nói, “Ông thế này thì sắp bị bệnh đỏ mắt tới nơi đó.”

Phục Thành nhắm mắt lại là nghĩ đến mấy thứ nhìn thấy ở chỗ vừa nãy, bèn mở mắt ra, hỏi Nhâm Bác Nguyên: “Tìm được không?”

Nhâm Bác Nguyên thô bạo nói: “Tôi đã tự mình giúp ông theo dõi, làm sao tìm được không ra. Nếu ông nói sớm, lúc đó tôi đã giúp ông lột người xuống.”

Phía trước là đèn đỏ, Nhâm Bác Nguyên mắng một câu, rồi nhìn Phục Thành.

Hắn ta và Phục Thành cũng coi như quen biết rất nhiều năm, nhưng chưa từng thấy tên thiên chi kiêu tử (*) nào có khía cạnh mất khống chế như thế. Tống Hân nói không sai, phải trông cho kỹ.

(*) thiên chi kiêu tử (天之骄子): thành ngữ, ví von người có tài, có sức ảnh hưởng

Còn chưa tới lúc đèn xanh, điện thoại di động của Phục Thành đã vang lên. Nhâm Bác Nguyên thấy vẻ mặt của hắn thay đổi, chợt lóe lên vẻ mừng như điên còn lẫn chút thấp thỏm.

Phục Thành nhìn thấy trên màn hình hai chữ “Dương Dương”, đồng tử co rút lại, nhận điện thoại thật nhanh.

Bên kia không có âm thanh, giọng nói Phục Thành khàn khàn, “Dương Dương?”

Bên kia gõ một cái màn hình, “Cộc”.

Tim Phục Thành thắt lại một cái, nghe bên kia lại gõ vào màn hình hai cái, “Cộc cộc”, đây là Trần Thiên Dương đang gọi hắn ở đầu dây bên kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.