Trở về phòng Tinh Tuyết vẫn chưa hết hoàn hồn. Nhất Thiên không biết nói gì chỉ đặt cô xuống giường rồi quay người định rời đi. Nhưng còn chưa đi được thì Tinh Tuyết lại túm lấy tay áo của anh. Đôi mắt cô sắp khóc đến nơi rồi nhưng vẫn phải cố nén lại.
- Anh... ở lại đây... được chứ?
- Những thứ không cần nhớ thì không nên để tâm. - Nhất Thiên dù tỏ ra lạnh lùng nhưng sâu thẳm anh vẫn muốn vỗ về cô.
Tinh Tuyết chỉ im lặng không nói gì. Cô vốn tưởng rằng xã hội này cái gì cũng công bằng, cái gì cũng phải có luân thường đạo lý. Nhưng xem ra bây giờ cô mới có thể hiểu được quy luật sống - "cá lớn nuốt cá bé" đó là quy luật vốn có của tự nhiên. Chính ngay cả cô bây giờ cũng giống như con cá nhỏ đang bơi giữa đại dương bao la thì bị chính con cá mập như Nhất Thiên đây kìm hãm lại. Dù đại dương có bao la rộng lớn ra sao thì cô cũng không thể tự do mà bơi như trước.
Nhưng rồi Tinh Tuyết chợt nhận ra. Nhất Thiên vốn dĩ rất tàn độc, cô lại quên mất điều này. Mấy buổi ở cùng anh được anh nhẹ nhàng một chút làm cô lại quên đi mất con người thật của anh. Liên hệ sâu xa hơn thì là hai người bạn của Nhất Thiên. Họ độc ác, tàn nhẫn như vậy thì chắc chắn Nhất Thiên cũng không phải ngoại lệ. Trong đầu Tinh Tuyết đang nghĩ, liệu rằng Nhất Thiên có dính líu sâu nặng với hai người họ? Liệu rằng anh có làm những việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-dat-nham-cho/945923/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.