Về phía bản thân của Bảo Nhi, việc đùa bỡn một người là chuyện trăm năm khó gặp. Minwoo lại không biết nắm lấy cơ hội, để rồi mai sau, khi thế sự thay đổi, lúc trước người muốn tiếp sát lại gần thì bây giờ lại muốn tránh xa, còn người trước kia muốn lẩn tránh khi đó lại muốn tiếp cận thật gần...
Chuyện tương lai, nhất là mối liên hệ giữa nhiều người, chỉ có thể nói là mặc do thiên mệnh định đoạt.
Sắc mặt của Bảo Nhi quay lại vẻ lạnh tanh như bình thường khi quản lý đem ly tới. Đợi cho ông ta đi khuất, nó rót nửa ly rượu rồi dùng tay đẩy mạnh về phía Minwoo. Không biết là do cố ý hay vô tình mà lực tới rất nhanh, chỉ thiếu có nước nếu Minwoo không đưa tay giữ kịp thì cả ly và rượu đều văng ra ngoài. Minwoo sau một giây ngạc nhiên, cậu trừng mắt nhìn Bảo Nhi, trầm giọng hỏi, ''Cô ngứa tay lắm à?''
Tất nhiên là Bảo Nhi chẳng hề để bụng đến vẻ phẫn nộ trên cơ mặt của Minwoo, nó thản nhiên nhìn cậu, hồi lâu mới uống cạn ly rượu, chờ cho vị hăng của đất bay khỏi đầu lưỡi rồi mới đưa chiếc ly lên, ra vẻ mời, nói, ''Ăn là một nghệ thuật, rượu là một trong những phần tử điểm xuyến cho bữa ăn nghệ thuật.''
Minwoo gật đầu, Bảo Nhi tưởng cậu đã đồng ý, nhưng không, Minwoo chỉ đồng quan điểm với vế trước trong câu nói của nó, ''Đúng, nhưng để ăn ngon thì không cần thiết phải ''cưỡng ép'' người khác làm theo ý mình.''
Bảo Nhi lại hỏi, ''Cậu đang khéo từ chối ư?''
Minwoo ôn tồn hỏi lại, điểm tương phản duy nhất là vẻ lạnh lùng hơn băng sơn của cậu, ''Còn cô, là đang mời rượu tôi sao?''
Chẳng hiểu có phải là do ảnh hưởng từ sự căng thẳng giữa hai người mà khu vực nơi họ đang ngồi mang bầu không khí im lặng tuyệt đối hay không?!
Bảo Nhi từ lâu đã hình thành thói quen rất ghét bị người ta vặn ngược lại, tâm tình lại dễ nổi nóng nên nghe vậy ánh mắt nó không khỏi thoáng qua tia sắc lạnh. Ngày hôm nay, khi nói chuyện với Minwoo, nó phải tự nhận là mình đã tốt tính lên rất nhiều, bằng không đã sớm vài lần vớ lấy chai Whisky hoặc thứ gì đó bên cạnh để ném thẳng vào mặt cậu ta.
''Tục ngữ phán, nam vô tửu như kỳ vô phong*.'' Bảo Nhi cười, nụ cười tươi tắn đến lạ lùng. Đối với một số người, nếu không quen biết nó, thì sẽ cho rằng chủ nhân sở hữu nụ cười rực rỡ như ánh ban mai này là một người vô cùng hướng thiện. Nhưng đối với Minwoo, một người đã từng quen biết Bảo Nhi lâu năm, khi bắt gặp vẻ ngây ngô trong sáng này của nó, thì cậu liền biết tiếp theo sẽ là phát ngôn khiến người đối diện phải điếng người. Quả nhiên, vẫn là phong cách hành sự đó, nó nhẹ nhàng nói, ''Minwoo, cậu là con đàn bà mang dáng dấp của thằng đàn ông đầu tiên mà tôi được gặp.''
Kết quả nhận được là toàn thân Minwoo hóa đá, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nhìn bát canh cậu liền hối hận vì mình không đủ can đảm để úp mặt xuống đấy mà tự tử...
Nguyễn Ngọc Bảo Nhi, cô ta đúng là danh bất hư truyền khẩu xà tâm xà!
Một tiếng ba mươi phút trôi qua, sau khi gánh chịu hàng loạt những lời đả kích, rốt cuộc một tiếng năm phút trước Minwoo cũng phải giơ tay xin hàng. Cậu nhìn Bảo Nhi, gằn từng chữ đáp, ''Để tôi cho cô biết thế nào gọi là không biết tự lượng sức mình.'' Trước cái nhìn tràn đầy khiêu khích của Bảo Nhi, cậu trực tiếp uống hết một ly rượu.
Bảo Nhi cười cười, nó rất nhanh cũng liền rót đầy chiếc ly của mình rồi đẩy chai rượu sang phía Minwoo.
Thời gian cứ thế trôi qua, trên bàn ăn, chỉ xảy ra vài cảnh tượng cứ lặp đi lặp lại, đó là chai rượu cứ chạy đi chạy về, một ly rồi một ly, một người uống rồi lại một người uống, không lâu sau đó, hai chai Whisky Scotch đã cạn đến đáy.
Thế nhưng, vẫn có ai đó mơ màng ngoan cố gọi phục vụ, ''Lấy cho tôi thêm một chai...''
Minwoo làm sao mà không hiểu ý của Bảo Nhi, khi phục vụ đến, cậu nhanh chóng ngắt lời nó, ''Mang cho tôi một ly trà giải rượu.''
Trong lòng Bảo Nhi trầm hẳn xuống. Minwoo bị điên à? Sao cậu ta lại chỉ yêu cầu mỗi trà giải rượu? Đã có ai say đâu. Hai người vẫn đang rất tỉnh táo mà!
''Tôi muốn rượu.'' Bảo Nhi lại nói với phục vụ.
Phục vụ khó xử, anh ta nhìn Minwoo, đôi mắt lạnh lẽo của cậu khiến anh ta rùng mình, ''Anh nghe người say hay người tỉnh? Tôi bảo đi lấy trà giải rượu đến đây.''
Người ta bảo, khi say là lúc sống thật nhất, không giấu, không che, không lừa dối, vì vậy, con người thật của Bảo Nhi đã hoàn toàn được bộ lộ ra ngoài. Bản tính ghét người khác chạm vào cũng biến mất, thậm chí, nó còn tự động níu chặt lấy tay áo của chàng trai phục vụ, kích động nói, ''Tôi mới là người trả tiền, anh không được nghe cậu ta.''
Minwoo thấy vậy, chậm rãi đứng lên, cậu đi về phía Bảo Nhi, tách bàn tay nó ra, nói bằng giọng dịu dàng, ''Ngoan nào.'' Rồi cậu nói tiếp với phục vụ bằng tông giọng lạnh như băng, ''Anh mang trà đến đây, hay phải để đích thân tôi đi lấy?''
Phục vụ nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Anh ta ''vâng'' một tiếng rồi làm theo. Ánh mắt của vị khách này, làm anh ta nhất thời cảm thấy ớn lạnh.
*Nam vô tửu như kỳ vô phong: Người con trai mà không có rượu thì chẳng khác nào lá cờ không gặp gió.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]