Khi về đến biệt thự thì trời đã tối om. Cơn say rượu dù khiến cho tâm trí con người không như lúc bình thường nhưng cũng không làm cho cảm nhận bằng mắt thấy của họ trở nên trì trệ. Dù đang trong trạng thái không mấy tỉnh táo, nhưng hương thơm ngọt ngào từ đâu cứ thoang thoảng nơi cánh mũi cũng làm Bảo Nhi phải khẽ nhướn khóe mắt nặng trịch. Cuối tầm nhìn là khu vườn trải đầy hoa như những tấm thảm nhung lụa nhờ gió và ánh trăng khẽ cuộn sáng, trong đầu nó bỗng nhiên lại nhớ đến một câu thơ đã từng được đọc rất hợp với quang cảnh nơi này, ''trăng lên hoa nở chẳng hề đơn sai,'' kỳ thực, đây là khoảnh khắc được đẽo gọt đẹp nhất đêm nay.
Ý thức còn sót lại giúp Bảo Nhi nhận thấy hiếm khi mình rơi vào tình trạng gần như là say đến bí tỉ như bây giờ, để đến nỗi muốn đứng lại nhìn ngắm cảnh đẹp một lúc mà nó thấy người cũng chẳng còn sức. Trong trạng thái nửa tỉnh táo nửa mơ hồ, Bảo Nhi nhớ không lầm thì tất cả những ngu xuẩn này đều do nó tự gây nên. Trí nhớ tái hiện chậm trong đầu kể rằng, buổi chiều nó bị đau bụng vì đói, lúc đi ra khỏi hiệu thuốc bằng lý do muốn trả công cho Minwoo vì đã đi theo để giúp mình nên nó đã mời cậu ta đi ăn, tiếp theo chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi bữa ăn trôi qua một cách vô cùng nhạt nhẽo, thiết nghĩ, chắc cũng là do mối quan hệ không mấy khá khẩm của hai người.
Sau đó tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-toi-la-thien-than-hay-ac-quy/2315888/chuong-92-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.