Bên ngoài cửa sổ, mặt trăng bắt đầu lên cao, ánh sáng như được lát bạc soi chiếu xuống tận mặt đất. Thế giới của loài người vốn là một bức tranh của xã hội văn minh, phồn hoa, nơi nơi đầy ắp sự nhộn nhịp, nhưng dưới quang phổ trắng ngà lại pha thêm nét đẹp dịu dàng, cổ tích, khiến cho vạn vật theo một lẽ dĩ nhiên từ lâu đã trở nên nhu hòa.
Nhưng hình như dưới con mắt của Bảo Nhi, mọi sự tốt đẹp, yên bình đều là gian dối. Ánh trăng phải là thứ đem lại cảm giác trống vắng, cô quạnh nhất trên thế gian này. Cũng như đêm nay, khi Bảo Nhi nhìn ngắm cảnh bầu trời chỉ có một mặt trăng đơn độc, thứ nó cảm thấy thiếu thốn đó chính là rượu. Rượu để xua tan thực tại, rượu để tạm thời xoa dịu đi nỗi buồn, rượu để quên đi những ái ân mà bản thân đã đánh mất.
Trong men say, Bảo Nhi thầm ai oán, hóa ra một chút tiềm thức còn sót lại cũng đủ để nó nhận biết rượu chẳng thể nào giúp nó được bình tâm. Thực tại vẫn là thực tại, có những nỗi đau đã ăn sâu vào cốt tủy, dù dùng cách nào để cố lãng quên thì đến một thời khắc, nó cũng như những làn sóng nhẹ tênh thoáng qua trên mặt biển, nhưng đến khi tỉnh dậy thì lại hóa thành bão tố khiến người ta phải mặc sức đau lòng. Bảo Nhi đã từng tự động viên chính mình, thôi thì cứ học cách đối mặt đi vậy. Dẫu cho biết là trong mấy năm gần đây, dù rằng đã cố gắng rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-toi-la-thien-than-hay-ac-quy/2315884/chuong-92-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.