Hai người đi vào một người máu me be bét đầy mình đang ôm vai trái bị thương, nhìn sơ qua cũng biết là bị bắn trúng. Người còn lại bước đi không vững, tay cầm súng run run, tuy hắn không bị thương nhưng đã cạn cùng sức lực. Bảo Nhi liếc sơ qua đã nhận ra hai người bọn hắn chính là hai người luân phiên nhau canh chừng nó trong thời gian vừa qua, cũng là con trai và thuộc hạ thân tín nhất bên cạnh tên bắt cóc.
Người bị bắn liếc Bảo Nhi một cái, dù cả người đã thành ra như thế này nhưng hắn vẫn không quên tỏ lòng hiếu kính với cha của mình, ''Cha, người của ta đã chết hơn phân nửa, e là chẳng còn bao lâu nữa thì bọn chúng sẽ đánh vào đây. Chúng ta cũng sắp cạn sạch đạn dược, không thể tiếp tục chống chọi được lâu. Chi bằng con ở lại đây nghênh chiến, nhân cơ hội ba hãy chạy trước đi. Con bé này cha để ở lại đây, có nó, bọn chúng chắc chắn sẽ không dám làm gì con.''
Người của Nguyễn gia sắp đánh vào đây, nhanh vậy sao?! Bảo Nhi nghe vậy thì hết sức vui mừng. Nhưng nó chưa kịp mừng rỡ được bao lâu thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng ''cạch''. Đại não Bảo Nhi vụt qua một ý nghĩ, nó bình tĩnh xoay người đối diện. Quả nhiên, thu vào đáy mắt Bảo Nhi chính là tên thủ lĩnh và họng súng lạnh lẽo đã lên nòng của ông ta. Nhưng lạ thay là tại sao mũi súng tại sao lại không không chĩa về phía nó mà lại hướng về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-cua-toi-la-thien-than-hay-ac-quy/2315883/chuong-92-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.