Chương trước
Chương sau
Nói chuyện được một lúc lâu, Duy Đăng đứng dậy đi về. Nhưng trước khi trở về, hắn phải đi ra ngoài vườn để tìm Tự Luân của hắn. Hoàng Kim Duy cũng muốn ra vườn gặp Vũ Hạ Khiêm nên cũng đứng dậy đi cùng với Duy Đăng ra vườn.

Ở ngoài vườn, Tự Luân với Hạ Khiêm đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, còn cười đùa các thứ nữa chứ. Lúc này bỗng có một người đàn ông đi tới chỗ hai người họ, cung kính chào Hạ Khiêm.

“Cậu chủ Hạ Khiêm, người này là ai vậy?” Người đàn ông đó lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Tự Luân.

“À, đây là Tự Luân, bạn đời của ngài Duy Đăng.” Hạ Khiêm mỉm cười, nụ cười công nghiệp mà cậu ta luôn giữ trên môi từ trước tới giờ.

Ở trước mặt những người khác, Hạ Khiêm rất hay cười. Nhưng đó chỉ là nụ cười giả tạo thôi. Còn khi ở trước mặt Kim Duy, đó mới là bộ mặt thật của Hạ Khiêm. Vui thì cười, không vui thì thôi. Đôi khi cậu cũng hay làm nũng, giận hờn anh ta nữa nên anh ta cũng đã quen với việc này rồi.

“Người này là ai vậy Hạ Khiêm?” Tự Luân nhìn người đàn ông kia rồi lại nhìn Hạ Khiêm, vẻ mặt của cậu có vẻ hơi sợ nên nép vào sát người Hạ Khiêm.

“Đây là thuộc hạ của Kim Duy. Anh ta đang đi tuần tra thôi. Đừng sợ.” Hạ Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu Tự Luân.

Nếu xét về tuổi tác của Hạ Khiêm với Tự Luân ở hạ giới thì Hạ Khiêm nhỏ tuổi hơn Tự Luân thật. Nhưng ở Thiên Giới này, Hạ Khiêm lớn hơn Tự Luân rất nhiều tuổi. Thế nên bây giờ, Hạ Khiêm không cần phải xưng hô như lúc còn ở thế giới song song kia nữa. Thích xưng hô thì nào cũng được, quyền của cậu ta mà. Tự Luân cũng không quan tâm đến vấn đề xưng hô đó nên cũng dễ nói chuyện hơn.

Nghe Hạ Khiêm nói thế, Tự Luân cũng không còn sợ nữa. Cậu nhìn người đàn ông kia rồi quay sang nhìn Hạ Khiêm. Cậu hỏi mối quan hệ của Hạ Khiêm với Hoàng Kim Duy vẫn ổn chứ, có tốt hay không. Nghe câu hỏi này, Hạ Khiêm bỗng im lặng một lúc lâu rồi mới trả lời.

“Dạo này ta với Kim Duy hay cãi nhau lắm. Không biết còn kéo dài bao lâu nữa…” Hạ Khiêm thở dài.

“Sao hai người lại cãi nhau?” Tự Luân khó hiểu nhìn Hạ Khiêm.

“Nếu ngài Duy Đăng thân thiết với người khác thì ngươi có ghen không?” Hạ Khiêm không trả lời câu hỏi của Tự Luân mà hỏi ngược lại cậu.

“Tất nhiên là có ghen rồi! Ủa mà liên quan gì?” Tự Luân khó hiểu.



“Kim Duy dạo này hay đi ra ngoài, tiếp xúc với rất nhiều người nên khiến ta ghen. Mỗi lần ta ghen, ta với anh ấy lại cãi nhau. Ta cũng không biết khi nào mọi chuyện mới kết thúc nữa. Có khi là ta sẽ trở thành sự phiền phức của anh ấy, khiến anh ấy chán ghét rồi vứt bỏ ta…” Hạ Khiêm thở dài, vẻ mặt buồn hẳn đi.

Hạ Khiêm biết là mình ghen tuông rất quá đáng. Nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài ghen tuông để giữ người đàn ông của mình cả. Cũng vì điều đó mà bây giờ ở Thiên Giới có rất nhiều người ghét cậu. Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm đến đâu. Chỉ cần Kim Duy không ghét cậu là được rồi.

“Mà… Sao anh ta không đi mà đứng ở đây mãi vậy?” Tự Luân liếc nhìn người đàn ông kia rồi nói nhỏ với Hạ Khiêm.

Người đàn ông đó đứng nhìn chằm chằm vào Tự Luân khiến cậu không được thoải mái. Để ý thấy Tự Luân không thoải mái, Hạ Khiêm lập tức quay lại nhìn người đàn ông kia, hỏi anh ta còn việc gì nữa sao. Anh ta giật mình, nói rằng không còn việc gì nữa. Nghe thấy thế, Hạ Khiêm bảo người đàn ông đó đi làm nhiệm vụ đi. Người đàn ông đó cúi chào rồi xoay người rời đi. Trước khi đi cũng không quên liếc nhìn Tự Luân một cái. Điều đó khiến Tự Luân cảm thấy rất sợ.

Sau khi người đàn ông đó rời đi được một lúc, Duy Đăng với Kim Duy cũng đi tới chỗ hai người. Nhìn thấy Duy Đăng, Tự Luân lập tức chạy tới ôm lấy hắn. Hắn mỉm cười, xoa đầu cậu rồi bảo rằng hai người sẽ trở lại Yên Khắc. Cậu gật đầu, mỉm cười nhìn hắn.

“Vậy ta với Tự Luân đi đây. Tạm biệt hai người.” Duy Đăng nói.

Nói dứt câu, Duy Đăng với Tự Luân biến mất. Hai người trở về Yên Khắc. Ở sân vườn của Hạ Hoàng chỉ còn lại Hoàng Kim Duy với Vũ Hạ Khiêm thôi.

“Em nói gì với Tự Luân vậy?” Kim Duy nhìn Hạ Khiêm rồi hỏi.

“Không có gì. Nói một số chuyện vặt thôi à.” Hạ Khiêm mỉm cười nhìn Kim Duy. Cậu ôm lấy hắn, hôn lên môi hắn một cái rồi buông ra, nói tiếp: “Em buồn ngủ rồi. Em về phòng ngủ trước.”

Nói dứt lời, Hạ Khiêm đi về phòng của mình. Kim Duy nhìn cậu rời đi rồi cũng đi theo sau cậu. Trong căn phòng của hai người, Hạ Khiêm nằm xuống giường, chùm chăn lại kín cả người. Kim Duy mở cửa bước vào phòng, đi tới chỗ Hạ Khiêm.

“Em ngủ luôn sao, Hạ Khiêm?” Kim Duy hỏi.

“Ừm… Em muốn ngủ sớm thôi. Anh có làm gì thì làm đi.” Hạ Khiêm trả lời Kim Duy.

Kim Duy không nói gì bất cứ lời nào nữa, mở chăn ra rồi chui vào chăn nằm cùng với Hạ Khiêm. Hắn ôm cậu trong lòng, hôn nhẹ lên sau gáy cậu khiến cậu đỏ mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.