“Chủ tịch Duy Đăng hả? À, ngài ấy đã bàn giao công ty cho anh Tự An rồi. Bây giờ anh ấy là chủ tịch của công ty này rồi.” Cô tiếp tân mỉm cười nhìn Tự Luân nói.
“Thế, thế còn Duy Đăng đâu? Anh ấy đâu rồi!? Sao anh ấy lại giao công ty cho người khác!?” Tự Luân vừa uất nghẹn vừa hỏi cô tiếp tân với vẻ mặt rất lo lắng.
“Làm sao tôi biết được! Cậu tránh ra coi!” Cô tiếp tân khó chịu, đẩy Tự Luân ra.
Tự Luân vì lo lắng cho Duy Đăng quá nên bây giờ sức khỏe của cậu không còn như trước nữa nên cô tiếp tân đẩy cái một là cậu té rồi. Tự Luân ngồi trên mặt đất nhìn cô tiếp tân kia. Cô ta lại nói tiếp:
“Hừ, bây giờ Đào Duy Đăng không còn lại chủ tịch của cái công ty này nữa. Cậu cũng chả là cái thá gì nữa. Tốt nhất nên ngoan ngoãn trở về vùng an toàn của mình đi. Đừng có đi lung tung làm gì.” Cô tiếp tân đó nhìn Tự Luân với ánh mắt khinh bỉ, lên tiếng gọi bảo vệ tới đuổi cậu đi.
Hai người bảo vệ của công ty đi vào, định kéo Tự Luân ra ngoài thì một người đàn ông xuất hiện. Anh ta bảo hai người bảo vệ đó dừng lại. Vừa nói, anh ta vừa tiến tới chỗ Tự Luân, đỡ cậu đứng dậy.
“Tự Luân không sao chứ?” Người đàn ông đó nhẹ nhàng hỏi Tự Luân.
Bây giờ trong đầu cậu chỉ toàn là hình bóng của Duy Đăng thôi, không suy nghĩ được gì nhiều hết. Cậu quay qua nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-anh-mai-mai-thuoc-ve-em/3359095/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.