Tỉnh dậy trong căn phòng lạnh lẽo, Đào Tự Luân đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng vẫn tối đen, chỉ có len lỏi chút ánh sáng của mặt trăng và ánh sáng nhỏ của đèn phòng ngủ thôi. Tự Luân đưa tay lên chạm vào má mình, có gì đó ướt ướt giống như nước mắt vậy. Cậu đã khóc sao?
Bỗng nhớ ra gì đó, Tự Luân vội bước xuống giường, chạy đi tìm điện thoại của mình. Cậu cũng không biết điện thoại của mình để ở đâu nữa. Sau vài phút tìm kiếm thì cuối cùng cậu cũng tìm thấy nó nằm ở trong tủ nhỏ cạnh giường. Mở điện thoại lên xem, màn hình hiển thị thời gian chỉ mới hơn 4 giờ sáng thôi.
“Chỉ mới 4 giờ sáng thôi sao? Duy Đăng đâu rồi? Anh ấy lại không trở về ngủ cùng mình nữa…” Tự Luân nhìn điện thoại, vẻ mặt buồn hẳn. Cậu cầm điện thoại đi tới giường rồi ngồi xuống giường. Nhìn màn hình điện thoại, cậu không biết phải làm gì cả. Bị tỉnh giấc nửa đêm, cậu không thể nào ngủ được nữa.
Tự Luân bấm số gọi cho Duy Đăng. Nhưng khi vừa kết nối với đầu dây bên kia, tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn qua nơi âm thanh đó phát ra, Tự Luân thấy điện thoại của Duy Đăng nằm trên giường, màn hình điện thoại đang sáng lên hiển thị số điện thoại của cậu gọi đến. Cậu vội tắt máy, cầm lấy điện thoại của Duy Đăng.
“Sao anh ấy lại để điện thoại ở đây!? Chẳng phải từ sáng tới giờ, anh ấy không vào phòng sao!? Sáng giờ đâu thấy điện thoại của anh ấy ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-anh-mai-mai-thuoc-ve-em/3359085/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.