“May thật đấy. Ngài vẫn còn nhớ ta!” Lưu Ánh Điệp mỉm cười nhìn Duy Đăng.
Ngoài mặt thì Lưu Ánh Điệp tỏ ra mình là bạn tốt của Đào Duy Đăng. Nhưng sự thật là cô ta thật lòng thích Duy Đăng. Tình cảm này đã kéo dài suốt mấy nghìn năm rồi. Lưu Ánh Điệp không nói ra vì sợ Duy Đăng sẽ từ chối mình. Cô ta vẫn luôn ở bên cạnh Duy Đăng như một người bạn tốt, một người tri kỷ. Lúc những người ở Thiên Giới gán ghép cô ta với Duy Đăng, cô ta ngoài mặt thì nói cả hai không có gì với nhau. Nhưng bên trong lòng thì lại rất là vui. Được người khac gán ghép với người mà mình thích, sao lại không vui được chứ.
“Duy Đăng, bây giờ ngươi trở về rồi. Ta nghĩ ta nên xóa kí ức của ngươi lúc ở thế giới song song kia. Cả Kim Duy với Hạ Khiêm luôn.” Thiên đế nhìn Duy Đăng với Kim Duy, Hạ Khiêm.
Nghe thiên đế nói thế, Duy Đăng lập tức quỳ xuống trước mặt thiên đế để cầu xin ông đừng xóa kí ức của mình. Mặc dù sau này không thể gặp lại Tự Luân nữa nhưng dù gì cậu cũng là người mà hắn rất yêu. Hắn không muốn phải mất đi kí ức về cậu, không muốn quên đi cậu. Nhìn thấy Duy Đăng như vậy, thiên đế cũng ngầm hiểu lý do vì sao rồi. Tất cả cũng vì chữ yêu thôi.
Thấy Duy Đăng cầu xin thiên đế như thế, Kim Duy với Hạ Khiêm cũng quỳ xuống xin chung với hắn luôn. Cũng một phần vì kí ức ở thế giới song song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trai-tim-anh-mai-mai-thuoc-ve-em/3358877/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.