Chương trước
Chương sau
Đêm hôm đó, Mạc Hướng Vãn trằn trọc lăn qua lăn lạitrên giường, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen đã bay hết, vầng trăng sáng trongtreo giữa bầu trời.

Con gái của nhà trên tầng làm ca sỹ hát chính ở quánbar, còn bố mẹ đều là những người yêu thích ca hát nên thường xuyên hát karaokeở nhà. Hầu hết hai bác đều hát những bài của ngày xưa.

Tiếng hát của họ len lỏi vào bên giường ngủ của MạcHướng Vãn: “Em đến từ nơi đâu, người bạn của anh?Giống như một chú bướm xinh bay vào qua khung cửa sổ.”

Bài hát này quá cũ, quá xưa rồi, ca sỹ hát bài này nổitiếng thời gian đấy cũng lâu rồi không xuất hiện trên truyền hình nữa. Thờigian trôi qua vùn vụt, giống như trái tim từ trước đến nay chưa từng bồi hồihoài cổ của Mạc Hướng Vãn.

Có một thân một mình sinh ra Mạc Phi, cuộc sống của côvừa bắt đầu đã chỉ biết đi về phía trước, thậm chí cô còn chưa bao giờ dừng lạiđể suy ngẫm về nhân sinh.

Cô nhớ có một câu nói đùa: “Nếu nhân loại dừng lại suyngẫm, thì Thượng đế sẽ bật cười”. Mạc Hướng Vãn đưa tay lên sờ trái tim mình,cô tự mắng bản thân, sao lại để cho Thượng đế cười mình chứ?

Buổi sáng hôm sau, Mạc Bắc không hề xuất hiện, nhưngđã mua đồ ăn sáng, anh có để lại tờ giấy nhớ: “Văn phòng làm việc của tôi sángnay có cuộc họp gấp, xin lỗi nhé!”

Anh đang xin lỗi vì điều gì? Bởi vì không thể đưa haimẹ con cô đến trường, đi làm sao? Anh đâu có mắc nợ gì hai mẹ con cô chứ?

Mạc Hướng Vãn và Mạc Phi mỗi người một con đường, mỗingười tiến đến một địa điểm cần tới.

Lúc gặp Mạc Phi ở vườn hoa, Vu Lôi ngạc nhiên hỏi:“Hôm nay chú bốn mắt không đưa cậu đến trường sao?” Vì là bạn thân Mạc Phi chonên mấy lần trước chú bé cũng được ngồi xe của Mạc Bắc, đến giờ Vu Lôi vẫn nhớmãi không quên.

Mạc Phi giải thích: “Chú Mạc gần đây bận lắm, cậu đừngcó lười vận động thế, nếu không, đến cuộc thi sẽ không địch lại được mọi ngườiđâu.”

Vu Lôi tranh luận: “Ngày nào mà mình chẳng luyện tập,mình toàn đến hội trường lớn ở trường học để tập thôi”. Rồi cậu bé lại quaysang hỏi Mạc Hướng Vãn: “Cô Mạc ơi, thể hiện bây giờ của cháu rất tuyệt đúngkhông ạ?”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười khen ngợi: “Đúng là rất tuyệt.”

Mấy ngày nay, Tống Khiêm mời các giáo viên bên cungthiếu nhi sang tập luyện riêng cho mấy đứa trẻ, trong đó thể hiện của Vu Lôi làxuất sắc nhất. Đứa trẻ này đúng là được trời phú cho chất giọng rất hay, cao màvang vọng, điều đáng quý nhất là khi cậu bé hát, tình cảm biểu lộ vô cùng phongphú chứ không giống như những đứa trẻ còn lại, chỉ đơn thuần là máy phát nhạcvô hồn.

Mạc Phi rất thông minh, cậu bé thường xuyên hỏi MạcHướng Vãn: “Mẹ ơi, có phải Vu Lôi sẽ hát trước rất nhiều người nước ngoài, cậuấy sắp nổi tiếng rồi đúng không?” Con trai cô thật lòng cảm thấy vui mừng chobạn, đúng như Mạc Bắc vẫn nói, Mạc Phi là một đứa trẻ biết khoan dung độ lượng.

Nhưng điều này không có nghĩa là đứa trẻ nào cũng vậy.

Gần đây trong những buổi luyện tập, Mạc Hướng Vãnthường xuyên dặn dò bọn trẻ kỹ càng.

Có một cậu bé tên Thôi Hạo Hạo, cũng là bạn học cùngtrường với Mạc Phi, lần nào đến luyện tập cũng ngồi trong chiếc xe Benz, mangrất nhiều đồ ăn vặt và thêm cả một chiếc PSP rất dễ thương. Cậu bé chia sẻ chotất cả các bạn, ngoại trừ Vu Lôi.

Người lớn đều nhìn thấy rõ sự việc. Đứa bé này còn nhỏnhư vậy mà đã biết rằng Vu Lôi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, tận dụng ưu thếcủa riêng mình nhằm cô lập Vu Lôi.

Có nhiều đứa trẻ khác vẫn khá thuần khiết liền nói vớiVu Lôi: “Lúc Thôi Hạo Hạo không có mặt ở đây mình sẽ chơi với cậu.”

Mạc Hướng Vãn đứng một bên nghe thấy vậy, cảm thấy vôcùng ngạc nhiên. Những đứa trẻ này đáng lẽ phải đang ở độ tuổi thơ ngây, thuầnkhiết nhất, vậy mà hoàn toàn ngược lại, không biết chúng đã học được những thủđoạn này ở đâu?

Trâu Nam cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Chết mất thôi, bây giờ bọn trẻcũng ghê gớm quá, dùng các chiêu trò y như chính trị gia vậy.”

Hứa Hoài Mẫn vừa bước ra ngoài rót trà, nghe thấy vậycũng nói chêm một câu: “Bọn trẻ nhìn thấy gì thì học cái nấy, đừng cho rằngđằng sau những bộ mặt thiên sứ đó đều là những trái tim thiên sứ nhé!”

Mạc Hướng Vãn không nói thêm gì về đề tài này.

Mấy ngày nay, cô đang âm thầm vạch rõ ranh giới liênhệ với Hứa Hoài Mẫn. Nguyên nhân đơn giản bởi vì chị chính là cấp dưới cũ củabố Chúc Hạ. Hợp đồng của Mai Phạm Phạm cũng do chính chị thẩm duyệt, xảy ra vấnđề nghiêm trọng thế, cô đương nhiên phải có những xét đoán riêng của mình.

Nhưng nói chuyện vui đùa bình thường thì tất nhiên côcũng không có ý kiến gì. Mạc Bắc đã từng nói “lúc cần mềm mỏng thì cũng nên mềmmỏng một chút”, cô không phải không làm được việc này.

Việc này bao gồm cả Tống Khiêm, bây giờ thái độ củaTống Khiêm với cô đã quay trở lại bình thường giống như đồng nghiệp trước kia,tất cả đều quan hệ trên công việc, khi gặp vấn đề khó khăn vẫn có thể bàn bạccùng với Mạc Hướng Vãn. Gần đây, Trâu Nam được giao quản lý mấy dự án, vậy nênanh và Trâu Nam thường xuyên bàn luận công việc.

Đây là điều mà Mạc Hướng Vãn ủng hộ cả hai tay. Cô đãcó thể rút ra khỏi những dự án có liên quan đến Đài truyền hình. Hiện nay,chương trình “Ngày 11” bận rộn vô cùng, lời mời các nghệ sỹ tham dự ngày càngnhiều hơn, hoạt động tiếp xúc công chúng và các dịp tham dự tiệc cũng theo đómà tăng lên. Cô cần phải đối chiếu hết ngày giờ và phán đoán xem có thể nhậnlời hay không, sau đó đối chiếu với những người quản lý, đưa giấy mời. Đây làmột công việc đau đầu nhức óc vì những nghệ sỹ cùng đẳng cấp với nhau lúc nàocũng tranh giành để tham dự những chương trình, tiết mục có mức rating cao nhấttrong thời điểm hiện tại.

Chương trình biểu diễn nghệ thuật lần này cũng là mộtcơ hội mà người người muốn được tham dự.

Người đầu tiên đến tìm Mạc Hướng Vãn chính là LâmTương. Trước đó, đĩa hát của Lâm Tương bán được số lượng rất lớn, độ nổi tiếngtăng lên khá nhiều, chính vì vậy mà gần đây thái độ và tinh thần làm việc củaLâm Tương cũng ít nhiều thay đổi. Cô nói với Mạc Hướng Vãn: “Nghe nói đại thiênvương ở Hồng Kông cũng đến đây, em rất muốn có cơ hội được gặp gỡ thần tượngcủa mình.”

Rất khéo léo, mềm mỏng, Mạc Hướng Vãn thấu hiểu ý muốncủa Lâm Tương. Ngay sau đó, Chu Địch Thần cũng gọi điện đến thẳng thắn nói:“Mary, cô xem thế nào sắp xếp hộ tôi một cái. Dạo này biểu hiện của Tương Tươngvô cùng xuất sắc, tiến bộ. Cô bé đã lấy Lưu Đức Hoa làm tấm gương lao động rồiđấy!”

Mạc Hướng Vãn xem qua lịch trình biểu diễn gần đây củaLâm Tương rồi nói: “Buổi chiều hôm ấy, Lâm Tương có buổi ký tặng và gặp gỡ fanhâm mộ ở Nam Kinh, đài truyền hình đó đã hẹn gặp và tiến hành phỏng vấn cô ấyngay vào buổi tối hôm đó.”

“Giá trị của tấm gương lao động chính là ở đấy.”

Xem ra Chu Địch Thần rất ủng hộ điều này, Mạc HướngVãn suy nghĩ, dựa vào tốc độ thăng tiến của Lâm Tương gần đây, đơn vị tổ chứcđương nhiên là hết sức vui mừng, chắc chắn là đồng ý. Đồng thời, có thể giúp đỡLâm Tương để độ phủ sóng của cô ngày càng rộng hơn. Hơn nữa, những chương trìnhthế này cũng rất phù hợp với Lâm Tương.

Thế nhưng, chỉ khoảng hai tiếng sau, lại có người tìmđến cô vì chuyện này. Con người đó hoàn toàn khiến Mạc Hướng Vãn cảm thấy kinhngạc, không ngờ chính là Diệp Hâm mà từ trước đến nay vẫn luôn thầm lặng. Gầnđây, mức độ phủ sóng của cô phát triển không ngừng, có một vài công ty đĩa hátđã bắt đầu quan tâm, để ý đến Diệp Hâm, đồng thời tìm gặp nói chuyện riêng cùngMạc Hướng Vãn và người quản lý của Diệp Hâm là Hách Mại. Chỉ có điều, tất cảmọi việc còn chưa chắc chắn, nên cả Mạc Hướng Vãn và Hách Mại đều chưa nói vớiDiệp Hâm.

Cô đến tìm Mạc Hướng Vãn là có ý muốn y hệt Lâm Tương,khác ở chỗ thái độ của Diệp Hâm khiêm tốn và nhẹ nhàng hơn Lâm Tương nhiều.

Cô nói: “Em xin lỗi, chị Mary, đã làm phiền chị.”

Thái độ này khiến cho Mạc Hướng Vãn đứng ngồi khôngyên, cô bé này vẫn chưa biết cách nhờ vả người khác, khuôn mặt ngại ngần, taychân luống cuống nói: “Liệu em đã đủ tư cách tham gia vào buổi nhạc hội nàychưa ạ?”

Câu hỏi của Diệp hâm khó trả lời hơn của Lâm Tương rấtnhiều, Mạc Hướng Vãn đắn đo suy nghĩ, không thể làm tổn thương một ca sỹ thầmlặng, khiêm nhường thế này được. Cô liền nói: “Tôi sẽ hỏi qua ý kiến của Ban tổchức.”

Diệp Hâm là người không giỏi việc cầu cạnh người khác,những lúc này lại vô cùng kiên định, cô cắn răng gắng sức nói: “Chị Mary, emthật sự hy vọng chị có thể giúp đỡ em được. Em mới sáng tác một bài hát, chỉcòn thiếu đúng sân khấu để biểu diễn mà thôi.”

Mạc Hướng Vãn trả lời Diệp Hâm với chút an ủi: “HáchMại vẫn đang tích cực giúp em đi tiếp xúc các công ty sản xuất âm nhạc, em cứan tâm đi.”

Diệp Hâm cúi rạp đầu xuống, hình như đang rất tức tối,thế nhưng khoảng một vài giây sau, cô bé lại ngẩng lên nói thêm một câu: “ChịMary, nếu như anh ấy coi trọng và chịu khó cất nhắc thì em cũng không đến nỗinhư thế này.”

Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng chán nản, cho dù làthân phận của cô hay là của Diệp Hâm thì cũng không nên nói ra những lời nhưthế. Huống hồ, Diệp Hâm không hề rõ được tình hình thực tế lúc này, tại sao côấy có thể hiểu lầm Hách Mại đến vậy chứ?

“Diệp Hâm, em đã ký kết hợp đồng, công ty phát lươngcho em, không bao giờ có đạo lý trả tiền mà không lấy lại lợi ích. Em phải tinvào sắp đặt của công ty đối với bản thân. Hách Mại là người quản lý của em, anhấy sẽ biết rõ con đường nào thích hợp cho em hơn. Em không nên quá vội vã.”

Diệp Hâm nghe xong, đôi mắt gần như đỏ rực lên, khiếncho tâm trạng của Mạc Hướng Vãn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Ngày hôm đó phải gọi là không có thiên thời, địa lợi,nhân hòa gì hết. Sắp đến giờ tan làm rồi, lại xảy ra thêm một vụ việc khác nữa.

Trâu Nam chạy đến nói với cô: “Người nhà bé Thôi HạoHạo đến hỏi thăm chúng ta, hy vọng thằng bé có thể độc xướng vào buổi lễ bếmạc.”

Mạc Hướng Vãn kinh ngạc hỏi lại: “Cái gì cơ?”

Trâu Nam liền giải thích: “Ông nội của Thôi Hạo Hạo làThôi Lợi Xuyên đấy.”

Mạc Hướng Vãn hoàn toàn mơ hồ trước cái tên này, TrâuNam lại tiếp tục bổ sung, lúc ấy cô mới bừng tỉnh hiểu ra, liền nói: “Làm saocó thể thế được? Còn chưa tiến hành cuộc thi cuối cùng mà.”

Trâu Nam khó xử lên tiếng: “Vu tổng đã đích thân quyếtđịnh rồi.”

Tiểu Tào bên bộ phận Nhân sự cũng chạy tới cầu cứu:“Mấy đứa trẻ đều khóc bù lu bù loa lên, bây giờ phải làm sao đây?”

Mạc Hướng Vãn và Trâu Nam vội chạy tới nơi, ngoại trừThôi Hạo Hạo, năm đứa trẻ còn lại đều nước mắt ngắn nước mắt dài, hai bé gáikhóc rất thảm thương. Nói cho cùng, Tống Khiêm cũng là đàn ông, anh chẳng biếtphải đối phó với tình cảnh này ra sao, chỉ biết đứng bên than ngắn thở dài.

Trâu Nam cùng Tiểu Tào chia nhau an ủi mấy đứa nhỏ.Mạc Hướng Vãn nhìn thấy Vu Lôi một mình ngồi ôm đầu gối tựa sát bên góc tường,cô cảm thấy vô cùng đau lòng. Mạc Hướng Vãn khá hiểu đứa trẻ này, mạnh mẽ giốnghệt như Mạc Phi, thường ngày rất hoạt bát, thế mà lúc này im lìm như vậy, chắcchắn là không ổn rồi.

Cô ngồi xuống trước mặt Vu Lôi, cậu bé mím chặt môikhông nói gì, cô nhẹ nhàng, ôn hòa nói với cậu bé: “Vu Lôi, dì Mạc đưa con vềnhà được không?”

Vu Lôi vẫn cứ nghiến chặt răng không nói lời nào.

Cô cảm thấy lo lắng, vuốt tóc Vu Lôi rồi nói thêm:“Con đừng buồn nữa, sau này còn nhiều cơ hội mà.”

Vu Lôi ngước đầu lên, đôi mắt trong veo của cậu bé ầngậng nước, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn không để nước mắt tuôn ra, chính vì như vậy màcô lại càng cảm thấy buồn hơn. Vu Lôi nói: “Dì Mạc ơi, cháu hát rất hay, rấttốt, cháu vẫn luôn chăm chỉ, nghiêm túc hát, tại sao chưa cho thi đã đánh trượtcháu rồi?”

Câu nói vừa dứt, dường như không nhẫn nhịn được nữa,Vu Lôi liền bật khóc lớn tiếng, trông thảm thương hơn bất cứ đứa trẻ nào ở đây.

Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào kìm lòng được khi nhìnthấy trẻ con khóc. Mạc Phi rất ít khi khóc, nhưng mỗi lần con khóc cô đều cảmthấy đau lòng vô cùng. Đứa trẻ trước mặt cô lúc này tuy rằng không phải là MạcPhi, nhưng nhìn thấy Vu Lôi từ khi còn nhỏ cho đến lúc này, cô cũng cảm thấyđau xót. Một đứa trẻ bé bỏng là vậy mà đã phải chịu đựng những quy tắc ngầm tronglàng giải trí này, thật quá đỗi thiếu công bằng. Hơn nữa, bọn trẻ đều khôngphải không rõ sự tình, chỉ có mỗi người lớn vẫn luôn cho rằng trẻ con là dễ lừagạt mà thôi.

Mạc Hướng Vãn quay sang hỏi Tống Khiêm: “Không còncách nào khác hay sao? Ít nhất cũng phải cho mấy đứa trẻ đó một cơ hội đượccạnh tranh công bằng chứ?”

Tống Khiêm lắc lắc đầu: “Lúc này, mọi người đều lựcbất tòng tâm, chỉ hy vọng bọn trẻ nhanh chóng quên đi những việc không vui nàythôi.”

Mạc Hướng Vãn tức giận nói: “Tôi phải đi gặp Vu tổngmới được.”

Tống Khiêm liền ngăn cản cô: “Đi cũng vô ích mà thôi,rõ ràng cô đang muốn làm khó cho Vu tổng mà. Hạng mục lần này, Phó Tổng giámđốc Thôi của Đài truyền hình đã giúp đỡ anh ấy, Vu tổng tri ân báo đáp thì cógì là sai chứ? Thực lực của mấy đứa trẻ tương đương nhau, lấy một trong số đóđều không có gì quá đáng hết.”

Mạc Hướng Vãn đứng ngây người ra.

Tống Khiêm quay sang nói với Trâu Nam và Tiểu Tào:“Các cô mau dỗ dành lũ trẻ đi, sau đó đưa chúng về nhà”. Rồi anh quay sang MạcHướng Vãn. “Chúng ta cũng đã giữ trọn đạo nghĩa rồi, trước ngày hôm nay chúngta đều rất công bằng, mặc dù kết quả chẳng ra sao hết.”

Đây đúng là một kết quả mà không ai muốn cả.

Mạc Hướng Vãn vừa ảo não lại vừa chán chường, TốngKhiêm chỉ dùng một câu nói đã kéo cô trở lại, dù cho có đi kiếm Vu Chính cũnglà tốn công vô ích mà thôi. Cô đành nắm lấy tay của Vu Lôi, an ủi cậu bé: “VuLôi, thất bại lần này không có nghĩa là sau này lúc nào con cũng thất bại, côgiáo chắc chắn đã dạy con câu nói này rồi, thất bại là mẹ của thành công, lầnsau con nhất định sẽ thành công.”

Thế nhưng Vu Lôi vẫn không cam tâm: “Dì Mạc ơi, lầnnày không phải do cháu lười nhác, tại sao cháu lại thất bại?”

Câu nói của con trẻ không sai, Mạc Hướng Vãn thật sựchẳng biết phải trả lời ra sao, chỉ còn biết đưa tay lên lau nước mắt cho VuLôi. Lúc này, Vu Lôi đã khóc ướt đẫm cả khuôn mặt, trái tim bé nhỏ kia e rằngđã chịu tổn thương sâu sắc.

Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy chán nản, gọi taxi đưa VuLôi về nhà, suốt cả dọc đường cậu bé luôn nức nở, nghẹn ngào, nhưng vẫn kiêncường nói với Mạc Hướng Vãn: “Dì Mạc ơi, cháu có thể về nhà muộn hơn một chútđược không? Nếu như bố nhìn thấy dáng vẻ này chắc chắn sẽ mắng cháu.”

Cô biết rằng, người bố làm thầy giáo của Vu Lôi luônluôn nghiêm khắc với con, không chỉ thành tích học tập phải cao mà còn phảiphát triển toàn diện tất cả các mặt thể thao, trí tuệ, tâm tính. Thành tích họctập của Vu Lôi từ trước đến nay đều đứng nhất nhì trong lớp, còn giỏi hơn MạcPhi đôi chút, vậy nên ít nhiều cũng hiếu thắng hơn Mạc Phi.

Mạc Hướng Vãn hỏi cậu bé: “Vậy thì con đến nhà dì ănbữa tối có được không?”

Vu Lôi gật gật đầu.

Mạc Hướng Vãn ghé qua trường trước, đón Mạc Phi về.Nhìn thấy đôi mắt Vu Lôi đỏ hoe, Mạc Phi tỏ ra rất ngạc nhiên: “Cậu làm saothế?”

Vu Lôi im lặng không nói gì. Mạc Phi nhất quyết muốntruy ra nguyên nhân gốc rễ. Cuối cùng, Vu Lôi đành trả lời một câu đơn giảnkhiến cho Mạc Phi tức đến mức nhảy dựng lên. Mạc Phi quay sang nói với MạcHướng Vãn: “Mẹ ơi, đây là hành vi chơi xấu, đi cửa sau.”

Thế nhưng, Vu Lôi chẳng vui lên tí nào, ỉu xìu nói:“Còn có cách nào nữa đâu. Mình chẳng thể nào lên sân khấu hát được nữa rồi.”

Mạc Hướng Vãn vội vã ra chợ mua thức ăn, rồi đưa haiđứa trẻ về nhà. Sau đó, cô gọi điện cho mẹ Vu Lôi, nói rằng cậu bé làm bài tậpcùng với Mạc Phi, ăn cơm tối ở bên nhà cô luôn rồi mới về. Đây là việc mà haicậu nhóc này thường xuyên làm, vậy nên mẹ của Vu Lôi cũng không có ý kiến gì,chị chỉ nói: “Tuần trước, tôi với bố Vu Lôi có về thăm quê, mang lên một chútđặc sản quê nhà, ngày mai tôi sẽ bảo Vu Lôi mang sang cho Phi Phi một ít.”

“Chị khách khí quá.”

“Điều này bình thường thôi, Vu Lôi cũng thường xuyênlàm phiền chị mà.”

“Không, không, anh chị mới giúp đỡ tôi nhiều chứ.”

Mạc Hướng Vãn thành tâm thành ý nói câu này. Bố mẹ VuLôi biết rằng cô một thân một mình nuôi con không dễ dàng gì, cho nên cũng quantâm, chăm sóc đến Phi Phi hơn. Điều này cô hiểu và luôn biết ơn họ. Mạc HướngVãn lật tìm trong danh bạ điện thoại rồi gọi điện cho một người.

Người cô tìm chính là Kim Cẩm Văn, đang đảm nhiệm vịtrí thành viên hội đồng tổ chức chương trình nghệ thuật lần này. Cô hỏi Kim CẩmVăn: “Trong buổi biểu diễn nghệ thuật lần này, bên chị có cần tiết mục biểudiễn của thiếu nhi nào nữa không ạ?”

Kim Cẩm Văn mỉm cười nói: “Ngay cả chương trình khaimạc cũng bị công ty các cô giành lấy rồi, lại còn chạy qua bên chúng tôi hỏihan gì hả?”

“Em muốn tiến cử một anh bạn nhỏ.”

Kim Cẩm Văn không từ chối thẳng, con người chị đượcnhất điểm này, tuy rằng sắc sảo, bá đạo nhưng khi làm việc bao giờ cũng để lạiđường lui cho bản thân. Chị liền nói với Mạc Hướng Vãn: “Để tôi xem lại thế nàođã rồi trả lời cô sau có được không?” Tiếp đó, chị hỏi thêm một vài đặc điểm vềđứa trẻ, Mạc Hướng Vãn trả lời rành rọt, cặn kẽ từng câu từng câu một.

Sau khi dập máy, cô khẽ thở phào một tiếng, lúc quaylại thì nhìn thấy Mạc Bắc đang đứng ngoài cửa. Anh đang nhờ một người bê baogạo vào, Mạc Phi và Vu Lôi đều vây quanh người anh hỏi hết câu này đến câukhác.

Anh gõ cửa từ lúc nào cô cũng không biết, bây giờ MạcPhi coi anh chẳng khác nào người trong một nhà.

Mạc Bắc nhìn thấy cô dập điện thoại mới nói: “Tôi thấythùng đựng gạo nhà cô cũng sắp hết rồi.”

Đây là ý tốt, không thể từ chối được, Mạc Hướng Vãnliền rút ví tiền ra nói: “Làm phiền anh quá, tất cả hết bao nhiêu tiền?”

Mạc Bắc liền gạt tay cô sang một bên: “Đừng so đo việcnày với tôi.”

Bàn tay của Mạc Bắc ấm nóng chứ không giống như cô,thân nhiệt thấp, chân tay bốn mùa đều lạnh giá. Khi bàn tay anh nhẹ lướt quatay mình, Mạc Hướng Vãn đột nhiên cảm thấy muốn được tiến sát lại bên anh.Đương nhiên ý nghĩ ấy chỉ vừa lóe lên trong đầu, cô đã rút tay lại nhanh chóngtheo bản năng.

Bọn trẻ đang đứng ở bên cạnh, Mạc Bắc đành phải mỉmcười đưa tay về.

Mạc Phi lại lắm mồm lắm miệng, nhanh chóng đem uất ứccủa bạn thân kể hết cho Mạc Bắc nghe. Mạc Bắc nhẫn nại nghe cậu bé nói rồi quaysang hỏi Vu Lôi: “Có phải cháu thật sự muốn hát không?”

Mạc Phi liền cướp lời trả lời thay bạn: “Đương nhiênlà muốn hát rồi, nếu không công sức cậu ấy cố gắng bao lâu nay đều đổ xuốngsông xuống biển hết sao? Thật là chán quá đi mà.”

Mạc Bắcnhìn thấy bộ dạng ngẩng đầu phẫn nộ, tức giận của Mạc Phi quá đỗi đáng yêu, bấtgiác nhéo yêu khuôn mặt cậu bé rồi nói: “Cháu sắp trở thành đại hiệp trượngnghĩa rồi đấy.”

Mạc Phi mím chặt môi, nhưng tay vẫn nắm lấy vạt áo của Mạc Bắc rồi hỏi: “Chúbốn mắt, chú đã ăn tối chưa?”

Mạc Bắc lắc lắc đầu.

Mạc Phi liền quay lại nhìn Mạc Hướng Vãn rồi nói: “Mẹơi, con đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt và bữa tối của chú bốn mắt, hôm nay chúng tagiữ chú bốn mắt ở lại dùng cơm tối cùng được không ạ?”

Lúc này, Mạc Bắc không hề từ chối. Anh cảm thấy ở lạiđây ăn tối cùng với Mạc Hướng Vãn và hai đứa trẻ đáng yêu này là một ý kiếnkhông tồi chút nào, cho nên mỉm cười nhìn nữ chủ nhân của căn nhà này.

Một lớn một bé đang cưỡng ép cô phải giữ khách lại,nếu cô vẫn từ chối thì thật quá thiếu độ lượng. Mạc Hướng Vãn vẫn luôn chorằng, mình là con người khá khoan dung và có thể tha thứ rất nhiều việc, nênđành phải nói: “Đương nhiên là được. Chú Mạc là khách của Phi Phi mà.”

Lựa chọn này không hề khiến Mạc Hướng Vãn phải hốihận, bởi vì Mạc Bắc không hề có ý định ăn không nhà cô. Anh nói: “Chúng ta hãyphân công công việc nhé, như vậy sẽ làm nhanh hơn đôi chút, bọn trẻ có thể làmbài tập sớm hơn.”

Thế nhưng căn bếp nhà cô không đủ lớn, hai người mộtngười thái rau, một người vo gạo, gần như chẳng còn chỗ xoay người nữa.

Kỹ thuật làm bếp của Mạc Bắc rất thành thục, có thểnhận ra điều này từ những món ăn mà anh đã làm cho hai mẹ con cô trước đó. Từtrước đến giờ, Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ ngờ được một người đàn ông có xuấtthân như anh lại có thể làm công việc bếp núc thuần thục đến thế, gần như mộtđầu bếp nhà hàng vậy. Hơn nữa, anh còn khá thông thạo vị trí đặt muối tiêu, dầuớt trong căn phòng bếp nhà cô, hoàn toàn không cần phải nhờ đến cô, đưa tay làcó thể lấy được. Sau cùng, cô chỉ biết đứng sang một bên nhìn người ta làm hếtmọi công việc mà thôi.

T¬T

Lúc nãy, khi bước vào nhà, Mạc Bắc nghe thấy cô đangnói chuyện điện thoại, giọng điệu khéo léo, thái độ đang cầu cạnh, nhờ vả ngườikhác. Nghe Mạc Phi tường thuật lại tình hình, anh gần như đã nắm rõ được đầuđuôi mọi chuyện.

Con người Mạc Hướng Vãn càng ngày càng khiến cho anhcảm thấy hiếu kỳ, ngạc nhiên. Năng lượng và trái tim của cô rộng lớn như biểncả vậy.

Mẫu người giỏi việc nước đảm việc nhà, chắc cũng chỉđến nước này mà thôi.

Nhìn thấy cô đặt điện thoại xuống, dáng vẻ mệt mỏi,Mạc Bắc thật sự không muốn cô mệt thêm nữa, nên mới mặt dày ở lại đây dùng bữa,tiện thể nấu ăn giúp cô luôn. Mạc Phi nói cô ăn uống rất thanh đạm, nên anh lấymột ít rau cần, đậu phụ và khoai tây thái chỉ xào món ăn đơn giản, làm thêmchút canh cà chua, chế biến món cá và sườn cho Mạc Phi, Vu Lôi, tất cả đều ítdùng đến bột nêm, để món ăn thật thanh đạm. Thế nhưng mùi vị rất thơm ngon, MạcHướng Vãn vừa nếm một ít rau cần, bất giác thốt lên: “Anh làm món ăn này thếnào mà ngon thế?”

Mạc Bắc mỉm cười nói: “Hồi vừa tốt nghiệp đại học, tôiđã làm bảo mẫu trong gia đình, dần dần thành quen đấy”. Bố anh cũng là ngườithích ăn các món thanh đạm, chính vì vậy việc làm các món ăn phù hợp khẩu vịcủa Mạc Hướng Vãn không có gì khó khăn với anh hết.

Mạc Hướng Vãn phân tích kỹ lưỡng câu nói vừa rồi củaanh. Hồi anh tốt nghiệp đại học, chính lúc đó, cô vừa mới sinh Mạc Phi, phải“nằm ổ” một tháng đầy nhọc nhằn, không kiêng kị tốt, bây giờ vẫn còn để lại dichứng, xương cốt toàn thân nhức mỏi.

Đột nhiên trong đầu cô dâng lên một suy nghĩ thật đángsợ, nếu như lúc đó có Mạc Bắc ở bên cạnh thì… Cô kìm nén không cho phép mìnhnghĩ sâu thêm nữa.

Mạc Bắc đang trêu đùa Mạc Phi nên cố tình đặt ra mộtcâu hỏi làm khó bọn trẻ: “Món ăn do chú làm ngon hơn hay của mẹ làm ngon hơn?”

Mạc Phi ngậm đũa trong miệng, quyết không chịu mắc lừacâu hỏi đúng sai của người lớn, vậy là đánh mắt sang ra hiệu cho Vu Lôi. Nhậnđược tín hiệu, Vu Lôi liền trả lời thay bạn: “Tất cả đều ngon ạ.”

Trí óc thông minh lanh lợi của Mạc Phi khiến cho MạcBắc bật cười, anh đi vào xới cơm cho hai đứa trẻ, Mạc Hướng Vãn đã cầm bát sẵn.Nghe thấy câu hỏi vừa nãy của anh, cô không hề nổi giận mà chỉ mím môi mỉm cườidịu nhẹ.

Từ trước đến nay, Mạc Bắc luôn cho rằng mình khôngphải là một kẻ háo sắc.

Thế nhưng vào lúc này, trong ánh hoàng hôn rọi vào nhàthông qua ô cửa sổ, Hướng Vãn hơi cúi xuống, đường cong trên người vô cùng mềmmại, mái tóc cũng mềm mại, biểu cảm cũng thật mềm mại, tất cả mọi ánh sáng đềutỏa trên phía sau lưng cô, Mạc Bắc không biết diễn tả vẻ đẹp này thế nào đànhphải dùng một câu thường xuyên xuất hiện trong các tiểu thuyết võ hiệp để làmmột phép so sánh – Tuyệt sắc không gì sánh được bằng.

T¬T

Trong lúc ăn cơm, Mạc Phi lại nhắc tới hội diễn thểthao ở trường, liên tiếp bàn luận, tán dóc cùng với Vu Lôi. Thì ra, cậu bé đangmuốn nhờ mẹ và chú bốn mắt cùng đến tham dự một cuộc thi đấu có tên là “hoànhhành bá đạo”, nghĩa là buộc chân trái của bố vào với chân phải của mẹ rồi thixem đôi nào đi nhanh hơn.

Mạc Phi sợ mẹ mình không đồng ý, vừa nói xong liềnnhanh chóng quay sang nhìn mẹ mình, kéo dài giọng nói: “Mẹ ơi!”

Mạc Bắc cũng quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn: “Có đượckhông? Riêng tôi thì không có vấn đề gì hết.”

Mạc Hướng Vãn không còn bất cứ lý do gì để từ chối, côvuốt vuốt lên khuôn mặt của Mạc Phi rồi nhìn Mạc Bắc gật đầu đồng ý.

Sau khi ăn xong, Mạc Bắc một tay xách túi rác một taydắt Vu Lôi để đưa về nhà. Bố Vu Lôi vừa nhìn thấy Mạc Bắc tỏ ra vô cùng ngạcnhiên, Vu Lôi nhanh chóng mở lời giới thiệu: “Đây là chú Mạc ở nhà Mạc Phi ạ.”

Cách giải thích này vô cùng kỳ lạ, nhưng Mạc Bắc khônggiải thích thêm nhiều, có điều ánh mắt vợ chồng nhà họ Vu nhìn anh cũng khácthường, kỳ lạ.

Người xưa vẫn có câu: “Nhà quả phụ lắm chuyện thịphi”, đương nhiên cũng có thể áp đặt lên những người phụ nữ đơn thân nuôi con.Mạc Bắc bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, với vẻ đẹp tuyệt sắc trời cho như vậy, tại saoMạc Hướng Vãn lại chẳng có chút duyên phận nào cả?

Trong làng giải trí, mọi người đều đồn thổi thông tinnghi ngờ mối quan hệ ám muội giữa cô và Vu Chính, Mạc Bắc cũng đã tận tai nghethấy. Vào ngày hôm trước, bọn họ đến tham dự cuộc họp ở văn phòng làm việc củaCục Pháp luật thành phố, Hứa Hoài Mẫn cũng đến, đồng thời tán phét đôi chút vềchuyện trong ngành.

Mạc Bắc nghe thấy chị ta không ngừng kêu ca, than thở:“Thời thế bây giờ, ngoài các nữ minh tinh chịu chấp nhận bán thân thì ngay cảcác nhân viên hậu đài cũng chẳng tiếc thân chút nào. Cô ta không thèm để ý đếntôi, cho rằng bản thân mình cao quý lắm sao? Một người phụ nữ chưa đến ba mươimà đã có đứa con trai tám tuổi, hồi còn trẻ không biết đã gây ra biết bao mónnợ phong lưu, lên giường cùng bao nhiêu đàn ông nữa.”

Mạc Bắc nâng ly trà lên, đi đến bên Hứa Hoài Mẫn tươicười: “Chị ơi, sao mà hùng tâm tráng chí thế, xem ra tối qua anh rể “chăm lo”cho chị không tệ đâu.”

Câu nói của anh khiến cho Hứa Hoài Mẫn vừa tức giậnvừa thẹn thùng, vừa cười vừa mắng anh là “giở giọng lưu manh”, chẳng còn chúttâm trí nào tán chuyện tiếp được nữa.

Thời gian trước, khi nói đến Vu Chính, Vu Trực đã từngkể qua một số tình hình: “Vu Chính có một điểm tốt, thỏ khôn không ăn cỏ quanhổ, không giống như lão đại nhà mình, thuê một cô thư ký xinh đẹp, gợi cảm bêncạnh khiến cho mẹ mình ngày nào cũng gầm lên như sư tử Hà Đông tái thế vậy. Phụnữ ngu ngốc đến đâu cũng phải biết mà tránh xa.”

Gần đây, anh nắm rõ trong lòng bàn tay thời gian biểucủa hai mẹ con nhà họ Mạc. Mạc Hướng Vãn bận rộn công việc, chuyện gia đình rồihọc tập đến mức thời gian tới Spa chăm sóc cho bản thân cũng không có. Cô gáinày hoàn toàn miễn dịch với tất cả những người khác giới, chứ đừng nói đếnchuyện hẹn hò yêu đương.

Mạc Bắc không thể đoán ra được nguyên nhân, chỉ quáđỗi kinh ngạc trước sự mạnh mẽ và ý chí kiên cường của cô mà thôi.

Cô cũng đã từng yếu đuối, chính vào hôm say rượu đó,cô nắm lấy vạt áo của anh, nói một câu mà có lẽ sau khi tỉnh lại cô đã hoàntoàn quên mất.

Cô nói: “Mace, anh có thể buông tha cho tôi đượckhông?”, sau đó nôn đầy lên người anh.

Khoảng thời gian đó, anh vẫn còn đang tìm hiểu về thânthế của Mạc Phi, nên không để tâm suy ngẫm sâu xa, còn hành động và lời nói củahai người trong mắt của đạo diễn Thái lại hoàn toàn được hiểu theo một ý nghĩakhác.

Có lần, đạo diễn Thái đã nói đùa với anh: “Thảo nào màcậu nhất nhất đòi chuyển nhà về nơi này, hóa ra u cốc có giai nhân.”

Mạc Bắc không hề phản bác, dường như đang cố tình đểcho người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và cô. Quan hệ giữa anh và côkhông chỉ là cùng nhau sinh ra Mạc Phi, thế nhưng cô bắt đầu sợ anh, muốn anhbuông tha cho cô.

Sau khi tỉnh dậy, Mạc Hướng Vãn dường như bắt đầu tâmthế phòng bị rồi phản ứng một cách khéo léo, chứ không thẳng thắn như hôm sayrượu.

Sự việc này buộc Mạc Bắc phải suy nghĩ kỹ càng, có lẽMạc Hướng Vãn đã coi anh là kẻ xấu xa, đại diện cho cả một thời quá khứ đángquên lãng của cô.

Nghĩ thông được điểm này, Mạc Bắc không còn nhắc đếnchuyện kết hôn trước mặt cô nữa, anh nghĩ, điều mà cô mong muốn nhất chính làanh rời xa cô mãi mãi, thế nhưng, anh lại không thể làm được.

Mạc Bắc thầm nghĩ, chỉ khi có anh ở bên cạnh cô, MạcHướng Vãn mới tới được nơi mà bản thân cô mong muốn.

Lần này, khi Mạc Phi đưa ra yêu cầu muốn anh tham giahội diễn thể thao ở trường, anh đồng ý ngay, có thể được tiếp cận cô gần hơnnữa, anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.

T¬T

Mạc Bắc vừa huýt sáo vừa đi về nhà, chiếc di động đặttrên bàn reo lên mấy hồi liền, là đạo diễn Thái. Gần đây, anh không qua lạinhiều với người trong làng giải trí, không biết vị đạo diễn này tìm anh có việcgì, tóm lại anh cũng chẳng muốn để tâm nữa. Thật không ngờ, một lúc sau di độnglại reo lên lần nữa.

Đạo diễn Thái tìm Mạc Bắc là có việc muốn anh giúp đỡ:“Tôi đang tìm một nhà đầu tư. Vài tháng nữa, tôi sẽ thành lập một công ty, việcnày đã lên kế hoạch bao năm nay, lại được mọi người ủng hộ, tất cả đều đủ rồi,chỉ thiếu mỗi nhân tài.”

Mạc Bắc chợt hiểu ra, mỉm cười nói: “Anh đang định thuhút nhân tài ở bên khác sao?”

Đạo diễn Thái đáp: “Không phải, minh châu không nên đặt ở chỗ tối đúng khôngnào?”

Mạc Bắc cười nói: “Thế nhưng tôi đâu phải là đầu heo[1]?”

[1]Trong tiếng Trung Hoa, cách phát âm từ “châu” và “heo” giống nhau.

Đạo diễn Thái cười hỉ hả nhờ vả: “Cậu làm môi giới chotôi được không? Nói thật lòng, tôi rất thích con người và cách làm việc của côhàng xóm nhà cậu.”

“Vậy thì anh phải tìm gặp cô ấy chứ.”

“Cô ấy là mãnh tướng trung thành đệ nhất của Kỳ Lệ,tôi chỉ sợ bị cô ấy lườm cho hồn bay phách lạc thì chết. Tên tiểu tử Vu Chínhđúng là may mắn, biết bao nhiêu việc lớn nhỏ của công ty cậu ấy đều nhờ Marygánh vác hết đấy. Một quản lý bộ phận nghệ thuật, gắn kết biết bao nhiêu ngườiquản lý trong công ty, chỉnh đốn, sắp xếp tất cả mọi việc đâu ra đấy. Nhữngnhân viên thế này khi ra ngoài tiếp khách là Giám đốc Ngoại giao mà để ở côngty thì là Giám đốc Hành chính. Trợ thủ đắc lực như thế, ai mà chả muốn có đượcchứ?”

“Anh đang muốn tìm một con trâu mộng, thì cũng đừng cóbắt tôi làm đồ tể xẻ thịt chứ?”

“Bây giờ tôi chẳng phải đang trưng cầu ý kiến củangười nhà hay sao? Dù gì cậu cũng đã… với người ta rồi, tôi rất coi trọng cậu.”

Mạc Bắc không hề giải thích cách nghĩ sai lệch của đạodiễn Thái, anh chỉ nói: “Cô ấy đang làm ở Kỳ Lệ rất thuận lợi.”

“Tên tiểu tử Vu Chính, ha ha.” Đạo diễn Thái bật cườivài tiếng rồi nói thêm: “Cậu để cô ấy rời khỏi Vu Chính không có gì xấu đâu.”

Mạc Bắc không trả lời mà chuyển sang đề tài khác: “AnhThái, anh có quen người phụ trách chính các chương trình nghệ thuật trong thànhphố không?”

“Coi như cậu hỏi đúng người rồi đấy, chúng tôi cũng đãquen biết nhau nhiều năm rồi.”

“Vậy thì em muốn nhờ anh một việc, gia đình thân thíchnhà em có một cậu bé, muốn tham gia chương trình biểu diễn nghệ thuật sắp tới.

Đạo diễn Thái đồng ý rất hào sảng: “Được, lần trướccậu giúp đỡ tôi vụ án kia, chút việc cỏn con này coi như tôi trả nghĩa ân tìnhcho cậu.” Sau đó, ông lại bổ sung thêm: “Tôi thật sự cảm thấy Mary Mạc là mộtnhân vật đáng nể trong ngành, không chỉ riêng về tài cán, năng lực mà còn về sựchính trực, cần cù của cô ấy nữa. Cậu để tâm giúp anh việc này được không?”

Mạc Bắc không thể thẳng thắn trả lời yêu cầu của đạodiễn Thái, nhưng anh cũng suy nghĩ mọi thứ kỹ càng trong đầu. Anh thầm nghĩ,tốt nhất trước mắt vẫn nên làm một người bố tốt của Mạc Phi đã, đưa cậu bé thamdự Đại hội thể dục ở trường rồi tính sau.

T¬T

Trong khi đó, Mạc Hướng Vãn ở nhà bên cạnh cũng đangsuy nghĩ về hội diễn thể thao của Mạc Phi.

Cô hỏi Mạc Phi: “Con đã đăng ký với cô giáo Cát rồisao?”

Ánh mắt Mạc Phi sáng rực lên, gật gật đầu rồi nhanhchóng cúi xuống làm bài tập. Một lúc sau, cậu bé lại ngẩng đầu lên nhìn thấyMạc Hướng Vãn đang chăm chăm nhìn vào mình thì nói thêm: “Con đã nói với côgiáo Cát là bố đã từ nước ngoài quay về.” Nói xong, cậu bé liền cúi đầu làm bàitiếp.

Căn phòng bỗng im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy mỗitiếng quạt chạy mà thôi. Mạc Phi rất sợ nóng, thông thường đến tầm tháng Chín,tháng Mười vẫn cần quạt để xua tan đi nóng bức. Mạc Bắc cũng là người sợ nóng,cô sang nhà anh mấy lần, lúc nào cũng thấy bật điều hòa. Hai bố con nhà họchẳng giống cô chút nào, thân nhiệt lúc nào cũng thấp hơn người thường đôichút.

Mạc Hướng Vãn vẫn đang suy nghĩ cặn kẽ, Mạc Bắc đãtừng nói, đến khi nào cô đồng ý thì mới nói cho Mạc Phi biết rõ bản chất của sựviệc. Đây là sự tôn trọng lớn nhất của anh dành cho cô, việc này cô cũng biết.

Thế nhưng nên nói với Mạc Phi thế nào đây? Cậu bé rađời chẳng qua là do bất đắc dĩ?

Cô lại hỏi Mạc Phi: “Có phải con rất muốn gọi chú bốnmắt là bố không?”

Mạc Phi suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời: “Con chỉgọi một hôm thôi có được không hả mẹ?” Thằng bé kéo dài giọng nũng nịu cô.

Mạc Hướng Vãn chẳng nỡ lòng nào từ chối.

Bởi vì Mạc Hướng Vãn đã đồng ý nên mấy ngày trước khihội diễn thể thao ở trườg bắt đầu, Mạc Phi chẳng thể nào ngủ yên giấc. Gần đâyvào buổi tối, lúc nào Mạc Phi cũng quanh quẩn bên Mạc Bắc, còn anh thì thườngxuyên có khách ghé thăm, Mạc Phi biết ý ngoan ngoãn ngồi một bên làm bài tập.Đợi sau khi khách ra về, cậu bé mới chạy đến nói chuyện cùng Mạc Bắc.

Mạc Bắc đi chọn một bộ quần áo thể thao có cùng kiểudáng với mấy bộ đồ hôm trước mua cho Mạc Phi. Hai người thử quần áo thể thaovào buổi tối hôm trước ngày diễn ra hội diễn, Mạc Phi tỏ ra vô cùng hứng khởi,vui mừng, nhất quyết đòi kéo Mạc Bắc sang cho Mạc Hướng Vãn nhìn.

Mạc Hướng Vãn đang ngồi trong nhà làm bài tập. Gần đâyMạc Phi suốt ngày quấn lấy Mạc Bắc, nên cô cũng có nhiều thời gian cho nhữngviệc riêng tư của mình, buổi tối cũng rảnh rỗi hơn nhiều. Trước đây, chỉ cầnkhông thấy Mạc Phi ở bên là cô đã cảm thấy rất bất an, lo lắng không yên, bâygiờ có Mạc Bắc rồi, cô dần dần học cách để cho thân thể được thư giãn, tinhthần được an tâm hơn.

Khi Mạc Bắc và Mạc Phi mặc bộ quần áo thể thao cùngkiểu dáng bất ngờ đứng trước mặt, Mạc Hướng Vãn giật mình tới mức suýt chút nữađánh rơi cả cuốn sách trên tay.

Từ trước đến nay, cô chỉ thấy Mạc Phi giống Mạc Bắcvừa vừa thôi, nhưng hai người xuất hiện trong cùng một kiểu dáng quần áo, cômới bất giác nhận ra, tất cả những đặc điểm di truyền từ Mạc Bắc tiềm ẩn trênngười Mạc Phi lúc này đã hiển hiện ra hết. Bất cứ ai nhìn vào hai người đều sẽnói đó là hai bố con ruột không sai vào đâu được.

Mạc Hướng Vãn dù trăm giấu ngàn giếm cũng chẳng thểnào thắng nổi quan hệ huyết thống giữa họ, cô đành mỉm cười đầy khổ sở.

Mạc Bắc hoàn toàn không hiểu tại sao Mạc Hướng Vãn lạicó nét mặt khổ sở như vậy, chỉ sợ cô lại không vui liền lên tiếng: “Tôi nghĩmặc vào hôm tổ chức hội diễn thể thao sẽ rất hợp, quên mất không thương lượngcùng cô trước.”

Giọng nói và thái độ của anh hết sức thận trọng, khiếncho Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi áy náy, cô lập tức đáp lại: “Không vấn đề gìđâu, anh mặc đẹp lắm. Đây là một hội diễn thể thao mà.”

Mạc Phi giơ tay hình chữ V, vui như trẩy hội, lại hỏithêm Mạc Hướng Vãn: “Mẹ ơi, hay là mẹ cũng mặc một bộ giống như thế đi?”

Mạc Hướng Vãn xếch ngược lông mày lên, giống như mộtcon mèo bị giẫm trúng chiếc đuôi, nhưng sau đó lại ngượng ngùng nói: “Không cầnđâu, mẹ không có loại quần áo kiểu này.”

Mạc Bắc nhìn cô rồi mỉm cười, lúc này anh gần như mấthồn, cho dù cô không hề biết được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.