Mạc Bắc cứ thế nắm tay cô cho tới khi về đến nhà mớichịu buông ra, rồi đi sang nhà bác Thôi đón Phi Phi về.
Sau khi dùng xong bữa tối, Mạc Hướng Vãn đi ra ngoàiban công thu quần áo, gió thu nhẹ lướt qua, cô ngước mắt ngắm ánh trăng sáng,một vầng trăng đầy đặn, mỹ mãn. Cô ôm đống quần áo tựa lan can hướng mắt ra xavời, dường như đang hồi ức lại một điều gì đó.
Hồi còn bé, mỗi lần đến dịp Tết Trung thu, bố mẹ lạibày hoa quả, bánh trái cúng trăng, cô thường hay ngồi ngoài ban công ăn thạchlựu, cuộc sống lúc đó cũng tuyệt vời, ngọt ngào hạnh phúc y như vị trái thạchlựu vậy. Từ sau khi bố mẹ ly hôn, đã rất lâu rồi cô không còn ngắm ánh trăngtròn nữa, bởi vì gia đình bé và gia đình lớn của cô đều không hề được đoànviên, hạnh phúc.
Lúc ấy, bỗng có người đứng ngay phía sau lưng cô, hơithở của anh rất nhẹ nhàng, hẳn anh đang vô cùng thận trọng. Anh đưa tay chốngvào lan can ban công, tạo nên một không gian nhỏ hẹp bao quanh người cô.
Mạc Hướng Vãn đang định quay người lại, nhưng cô nhậnthấy quay người lại lúc này không ổn lắm, rất có thể sẽ đối diện thẳng vớikhuôn mặt của anh.
Cô lại nhỏ tiếng cáu giận: “Anh lại đang muốn làm gìthế?”
Mạc Bắc cứ quây lấy thân người cô như vậy, không đểcho cô rời đi, còn anh cũng không có ý định tiến lại gần thêm. Anh chỉ nói:“Tại sao mặt trăng lại tròn vành vạnh như vậy chứ?”
Đây đúng là một câu hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-em-that-qua-xinh/3214946/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.