Buổi tối, khi về đến nhà, Mạc Phi cầm trên tay bản nộiquy do nhà trường phát về để học thuộc, trong đó có một bức hình vẽ bác sỹ,thầy giáo, cảnh sát, cán bộ Đảng ủy và một đứa bé cầm trên tay nhành cây mơnmởn tràn đầy sinh lực.
Ngoài ra, trên tờ giấy còn ghi một hàng chữ rất lớn: “Trântrọng sinh mệnh, tránh xa ma túy.”
Mạc Hướng Vãn cảm thấy đầu mình đang rất nặng nề.
Ngày hôm đó, Mạc Bắc không về nhà đúng giờ như mọikhi, cô bỗng cảm thấy như thiếu vắng cái gì đó, lại hy vọng có anh ở bên cạnhmình, anh cùng Phi Phi chơi trò chơi, làm bài tập, hoặc anh đang ở bên cănphòng 403 làm nốt số công việc được mang về nhà.
Khi định thần lại, Mạc Hướng Vãn cảm thấy mình thậtngốc nghếch. Đúng lúc ấy, Mạc Bắc gọi điện về hỏi cô: “Buổi tối em đã ăn gìrồi?”
Cô cũng dịu dàng đáp lại: “Em đã làm cho Phi Phi mónsườn rán, rán hai quả trứng và nấu một bát canh rau cải.”
Anh liền hỏi tiếp: “Em muốn ăn đồ ăn đêm gì?”
“Em không ăn nữa đâu.”
“Anh mua cháo trứng thịt nạc được không?”
Rõ ràng, anh đã đưa ra quyết định từ trước rồi nên côchẳng buồn phản bác lại anh nữa.
Mạc Bắc tiếp tục “báo cáo” tình hình: “Phải tầm chíngiờ tối anh mới về nhà được.”
Cô “ừm” một tiếng, bày tỏ rằng mình đã biết rồi.
Mạc Bắc vẫn không chịu tắt máy: “Hướng Vãn, em quyếtđịnh rời hẳn ngành này hay là chỉ thay đổi sang một chỗ làm mới thôi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-em-that-qua-xinh/3214943/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.