Dù thế nào đi nữa thì mấy lời nói của Mạc Bắccũng khiến Mạc Hướng Vãn trấn tĩnh ít nhiều.
Tối hôm qua, sau khi nhận điện thoại của Mai PhạmPhạm,cô hoảng loạn,sợ hãi, tâm trạng rối bời, bây giờ,trước khi bước vào công ty, tất cả mọithứ đều đã bình ổn trở lại.
Sau khi nói ra tất cả, mọi việc chẳng qua cũng chỉ cóthế.Vào trong thang máy, cô sửa sang lại đầu tóc trang phục, khi cửa thang máymở ra, đối mặt với tất cả mọi phong ba bão táp, cô vẫn có thể giữ vững được trạngthái tinh thần ổn định nhất.
Đoạn quá khứ đau khổ nhất đã trôi qua rồi, không trốntránh, không dằn vặt, đó mới là nguyên tắc làm người của cô, nhờthế mà tám năm nay côđã kiên định trụ vững trước bao nhiêu sóng cuộcđời, không phải sao?
Mạc Hướng Vãn tự hỏi mình như vậy rồi ngẩng cao đầubước ra khỏi thangmáy.
Lễ tang của Lâm Tương, tất cả các nhân viên trong KỳLệ đều có mặt làm công tác hậu cần.
Ngôi sao đang nổi trên bầu trời bỗng dưng rơi xuống,dùng cách thức kết liễu cuộc đời mà người khác chẳng thể cứu chữa nổi để vĩnhbiệt nhân gian, khiến cho bố mẹ cô đau như cắt từng khúc ruột.
Ở hội trường tổ chức tang lễ, Trâu Nam luôn ở bên cạnhbố mẹ Lâm Tường, đưa khăn giấy cho họ, an ủi, động viên họ, nhưng tất cả mọithứ đều chẳng ích lợi gì. Kể từ khi đến thành phố tham dự đám tang của con gái,hai người chưa giây phút nào thôi tuôn dòng lệ thương xót.
Trâu Nam cũng nghẹn ngào, nức nở nói: “Lâm Tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-em-that-qua-xinh/3214941/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.