Mạc Hướng Vãn và TrâuNam cùng nhau đi xuống trạm tàu điện ngầm. Dọc đường đi, cô mơ màng, ủ dột,nghĩ hết điều này đến điều khác mà lại giống như chẳng nghĩ gì hết, tưởng chừngđã nghĩ thông rất nhiều thứ, nhưng lại như chưa hiểu thấu được gì.
Cô cảm thấy đầu óc nặng trịch, trong lòng khó chịu,ngột ngạt đến mức dường như không thể thở nổi.
Khi đến trạm tàu điện ngầm, hai người chia tay, mỗingười đi một ngả. Sau khi khóc lóc quá lâu, mắt mũi của Trâu Nam đỏ ửng lênkhiến Hướng Văn cảm thấy vô cùng xót xa.
Trâu Nam mới bao nhiêu tuổi? Hai mươi tuổi đã bắt đầugia nhập ngành này, đến nay mới sắp được hai mươi ba tuổi, là độ tuổi có thểbắt đầu tạo lập sự nghiệp riêng cho bản thân. Nhìn thấy Trâu Nam đau khổ, côcảm thấy không đành lòng chút nào.
Trâu Nam ngoan ngoãn nói lời tạm biệt, cô nhẹ vỗ lênvai Trâu Nam, dặn dò người em đáng thương đi đường cẩn thận.
Con đường sau này vẫn phải đường ai người nấy đi,chuyện người nấy lo thôi.
Lúc này đúng vào thời điểm giờ tan tầm đông đúc, trạmđiện ngầm đầy người, khó khăn lắm cô mới xếp vàohàng lên được tàu. Người nào người nấy chen chúc len lên, ai chậmmột chút là coi như rớt lại.
Mạc Hướng Vãn vẫn cảm thấy lo lắng cho Trâu Nam nên quayđầu lại nhìn. Hình bóng của cô bé đã bị che khuất trong dòng người đông đúc,khiến Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào tìm nổi.
Cô chỉ thất thần có đôi giây vậy mà đã bị dòng ngườiđẩy vào trong khoang tàu. Cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trach-em-that-qua-xinh/3214940/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.