“Đúng vậy, mẹ tôi thường kiểm tra tuyến thể, mỗi ngày đều hỏi xem tôi có bị cậu cắn không.” Khát vọng sống sót khiến Lâm Phỉ một mạch nói hươu nói vượn: “Tôi bảo là không thể nào, Ứng Thần là ai chứ, làm sao có thể cắn con?”
Ứng Thần cười: “Thật ra tôi muốn cắn cậu lắm đấy, muốn đến phát điên.”
Hắn lặng yên nhìn cậu chăm chú, ánh mắt đầy sự nghiêm túc.
Trong chốc lát, Lâm Phỉ không phân biệt được rốt cuộc là hắn đang đùa giỡn hay thật lòng. Hồi lâu cậu cũng không nói câu gì, cứ thế yên lặng nhìn hắn.
Ứng Thần đột nhiên đứng thẳng người, đi nhanh về phía trước khiến Lâm Phỉ buộc phải đuổi theo.
Lâm Phỉ không hiểu gì nên cũng đi theo, không tiếp tục xoắn xuýt chuyện vừa rồi.
Cả ngày Lâm Phỉ đều lo lắng lúc Bùi Cảnh Hành đi ra sẽ bị tên Ứng Thần này phát hiện, đợi đến buổi chiều không thấy Ứng Thần tìm hắn gây sự, cậu mới an ổn đặt trái tim về chỗ của nó.
Xem ra Bùi Cảnh Hành vẫn còn thông minh lắm, hoàn toàn không để bị phát hiện.
Ứng Thần ngồi ở một góc vắng nghỉ ngơi, trông thấy Lâm Phỉ ở bên cạnh vui vẻ ngồi xổm một mình liền nhấc chân đá nhẹ vào lưng cậu.
“Nghĩ gì mà vui thế?”
Lâm Phỉ ngồi chồm hỗm chậm rãi ôm lấy cơ thể, khóe môi lẫn đuôi lông mày mang theo chút ý cười.
“Tôi đang nghĩ đến chuyện vui.”
“Chuyện vui gì?”
“Vợ tôi sinh con á.”
Ứng Thần bị sặc không hề nhẹ: “Cậu có vợ từ hồi nào thế?”
Lâm Phỉ sửng sốt mấy giây, đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-phan-hoa-thanh-alpha/978295/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.