Chương trước
Chương sau
Lâm Phỉ nói chuyện với Bùi Cảnh Hành về điều ấy sau khi cậu trở về từ buổi ra mắt. Đúng như cậu nghĩ, Bùi Cảnh Hành đồng ý luôn.
Thời gian hẹn là buổi chiều, Lâm Phỉ cuối cùng cũng có giấc ngủ say.
Lúc từ trên giường xuống, cậu cảm thấy thân người như rã ra.
Vì ghép đôi Ứng Thần với Bùi Cảnh Hành, cậu thực sự cảm thấy đau lòng.
Lâm Phỉ nằm ườn trên salon, trong lòng tự nhủ mình giờ rõ rành rành bên ngoài nam phụ bên trong lão phụ mà!
*cha già
Gần bốn giờ chiều, từng người lần lượt đến nhà Lâm Phỉ.
Họ tự coi như xuất phát ở đây.
Ngoài Ứng Thần và Bùi Cảnh Hành còn có hai Alpha, Lâm Phỉ nhìn hơi quen nhưng không nhớ tên.
Hai người đó tự giới thiệu rất thoải mái, không hề gò bó.
Chắc Bùi Cảnh Hành ít khi ở cùng nhiều Alpha như vậy, hắn ngồi ở góc sô pha không dám nói lời nào.
Lâm Phỉ ngồi trên tay vịn ghế sofa của Bùi Cảnh Hành và giúp hắn bắt chuyện với mọi người.
“Được rồi, đi thôi.” Ứng Thần nói.
Mọi người đương nhiên không có ý kiến gì, đi theo Ứng Thần ra ngoài.
Ở ngoài có một chiếc xe địa hình màu đen đang đậu, Ứng Thần trực tiếp đi tới ghế lái.
Lâm Phỉ theo sát tiến vào ghế sau.
Bùi Cảnh Hành đi theo Lâm Phỉ, nhìn thấy thế cũng bước vào hàng sau.
Hai anh em Alpha nhìn nhau rồi tranh nhau chen vào chỗ ghế sau.
Ứng Thần bấm còi gọi, mọi người quay ra:
“Lâm Phỉ, ngồi trước đi nhường chỗ cho đôi trẻ.”
Hắn khẽ cong môi liếc hai vị Alpha vẫn đang tranh giành ghế sau.
Hai Alpha cứng đờ, nhếch mép cười nói với Lâm Phỉ: “Đúng rồi, Phỉ ca. Sắp khai giảng rồi nên bọn tôi muốn chơi cùng nhau nhiều hơn.”
Bất kể là tình yêu AA hay tình yêu AO thì với Lâm Phỉ đều là gay, cho nên khả năng tiếp nhận của cậu vẫn rất cao. Biểu hiện cậu không hề thay đổi, chỉ gật đầu và nghĩ thầm về điều đó.
Bùi Cảnh Hành vội thu tay về, có vẻ lúng túng dịch qua nửa ghế: “Phỉ ca, tôi hơi sợ hãi.”
Lâm Phỉ liếc nhìn hai Alpha ở bên ngoài, hiểu được ngay hắn đang sợ cái gì.
Cậu vui mừng bỏ xừ nhưng vẫn bình tĩnh kéo cửa lại: “Vậy cậu lên trước ngồi đi.”
Bùi Cảnh Hành nhìn Ứng Thần, ánh mắt trêu chọc, giọng điệu vẫn rất ấm áp: “Không sao chứ?”
Ứng Thần cười toe toét nói với giọng điệu rất dịu dàng: “Đương nhiên là được.”
Lâm Phỉ nhìn không thấy vẻ mặt của hai người, nhưng trong lòng vẫn tự hỏi sao quan hệ giữa hai người này lại tự nhiên tốt vậy?
Điều gì đã xảy ra với hai người này khi cậu không biết đó?
Dù trong lòng nghĩ gì thì ngoài mặt mọi người vẫn rất vui vẻ.
Lâm Phỉ quan sát hai người phía trước một hồi, nhưng không thấy được giữa bọn họ có tương tác gì.
Nhất thời cảm xúc trong lòng hơi phức tạp, không hẳn là mất hứng mà ngược lại là có một chút vui mừng khôn xiết.
Lâm Phỉ bị suy nghĩ của bản thân làm giật mình, cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chuyển hướng chú ý.
Cậu thản nhiên mở Tấn Giang, hơi mất tập trung nhìn ngón tay đến khi điện thoại đột nhiên bật nhạc, cậu mới chợt nhận ra mình bấm nhầm app!
Mặc dù Lâm Phỉ đã tắt app nhanh nhất có thể nhưng vẫn bị những người bên cạnh nghe thấy.
“Hả? Cậu cũng chơi Snake Battle à?”
Lâm Phỉ liếc người ngồi cạnh, cậu ta trông khá sạch sẽ, tên cũng dễ nhớ, gọi là Lê Minh.
Đương nhiên, cậu không thể thừa nhận mình trước đây là kẻ bắt nạt học đường, bây giờ là một hồn ma ngây thơ chơi bắt rắn. Cho nên Lâm Phỉ chỉ lạnh lùng nhìn Lê Minh, cố gắng tạo hình tượng theo cách này.
Thấy đáp lại là một vẻ mặt lạnh lùng, Lê Minh ngượng ngùng thu lại nụ cười: “Thì tôi cũng đang chơi trò này.”
Lâm Phi nhướng mày, cậu không ngờ một Alpha cũng chơi trò này, nghĩa là cậu chơi trò này cũng không kỳ quái nhỉ?
“Thêm bạn không?”
“Hả? Được thôi.”
Lâm Phỉ vừa nghịch điện thoại vừa nói thêm: “Lần sau gặp mấy đứa cấp một chơi game thì giúp tôi mắng chúng nó.”
“… Được.”
Môi Ứng Thần hơi nhếch, sắc mặt phản chiếu trên gương chiếu hậu.
Một Alpha khác là Lâm Tân Giác nắm lấy điện thoại của Lê Minh: “Để tôi chơi cùng, cậu có chơi trò nào khác không?”
“Tôi chơi mãi trò này rồi, không thì tôi không chơi nữa, chỉ đánh cậu thôi.”
Lâm Tân Giác nắm tay Lê Minh nói: “Tay cậu có vết chai, tôi sẽ thấy đau lòng.”
Lê Minh làm nũng, dùng sức kéo tay hắn lại: “Này, nói chút đi, sao cậu thích tôi thế? Cậu muốn ở bên tôi không phân biệt giới tính hả?”
“Tình yêu không phân biệt giới tính, làm gì có lý do tại sao tôi ở bên cậu?”
” Hehe, yeah.”
“Chà, tình yêu không phân biệt giới tính, hay lắm. Cậu nghĩ sao? Lâm Phỉ?” Ứng Thần nhìn thẳng về phía trước, như thể hắn chỉ tùy tiện hỏi.
“Hả?”
Lâm Phỉ không biết tại sao đột nhiên Ứng Thần lại gọi mình, đầu óc chưa kịp nghĩ.
Khi Ứng Thần hỏi vậy, có phải hắn đang ám chỉ điều gì đó không?
Nhìn thấy Bùi Cảnh Hành bên cạnh, Lâm Phỉ như đã nhận ra điều gì đó.
“Tất nhiên tình yêu không phân biệt giới tính. Chỉ cần hai người thích nhau thì có thể cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.”
“Không ngờ cậu lại nghĩ như vậy.”
Giọng điệu của Ứng Thần lười biếng cũng không tỏ thái độ của mình như nào.
Hắn không nghĩ rằng Lâm Phỉ coi đó là một lời khen, khiêm tốn nhận.
Trong cuộc hành trình sau đó, hai Alpha gần như kể hết lịch sử tình yêu của họ, bao gồm cả việc họ gặp nhau lần đầu và sau đó nhờ Ứng Thần dần dần hiểu nhau.
Kể ra thì nó khá là ngọt ngào.
Lâm Phỉ coi như nghe cuốn tiểu thuyết với vẻ thích thú.
Khi ánh sáng của mặt trời chuyển sang màu cam ấm áp, cả nhóm cuối cùng cũng đến nơi.
Ứng Thần xứng đáng là nhân vật chính, thậm chí có thể bố trí một chiếc tàu du lịch cỡ vừa và nhỏ.
“Nào, mọi thứ đã sẵn sàng.”
Mọi người lần lượt lên du thuyền và mặc chiếc quần bơi mà Ứng Thần đã chuẩn bị từ trước.
Lâm Phỉ xoay người trước gương nhìn dáng vẻ của mình, cơ bụng còn chưa hoàn toàn biến mất, nhìn cũng ổn.
Cậu tự tin bước lên boong, thu hút sự chú ý của những người khác.
Lâm Phỉ yên lặng tác dụng lực lên vùng bụng, khiến những cơ bắp kia trông mạnh mẽ hơn.
Cậu chậm rãi đi đến chỗ mọi người và nhờ Lê Minh giúp thoa kem chống nắng. Ánh sáng trên biển vẫn rất mạnh, nếu không có kem chống nắng thì chắc sẽ lột được một lớp da.
Lê Minh vỗ vào lưng Lâm Tân Giác: “Tôi đang bôi kem chống nắng cho Tân Giác, sao cậu không nhờ Ứng Thần bôi?”
Lâm Tân Giác nhe răng, cái vỗ vừa rồi không nhẹ đâu.
Lâm Phỉ cảm thấy hai người họ rất kỳ cục, nhưng cũng ngại xen giữa đôi trẻ nên cậu nhìn sang Ứng Thần.
Ứng Thần ra hiệu: “Lại đây.”
Lâm Phỉ vừa định đi tới nhưng thấy Bùi Cảnh Hành cũng đang nhìn mình: “Phỉ ca, để tôi giúp cậu bôi kem. Cậu chăm sóc tôi nhiều rồi, tôi cũng muốn làm gì đó cho cậu.”
“Lâm Phỉ?”
“Phỉ ca…”
Một bên giọng điệu đầy vẻ đe dọa, trong khi bên kia là một âm thanh dài và đáng thương, Lâm Phỉ cạn lời.
Đáng ra lúc này cậu và Ứng Thần phải tranh nhau bôi kem chống nắng cho Bùi Cảnh Hành chứ nhỉ?
Tại sao mọi thứ lại phát triển như thế này!
“Tôi định…” Lâm Phỉ gian nan nói, lại cảm giác được ánh mắt của hai người kia nhìn chằm chằm vào mình.
“Bùi Cảnh Hành cần kem chống nắng hơn! Ứng Thần, cậu thoa kem này cho Bùi Cảnh Hành trước đi, tôi là Alpha lát nữa là ổn.”
Ứng Thần và Bùi Cảnh Hành nhìn nhau đầy chán ghét.
Phía Lê Minh làm sớm xong sớm, vì vậy Lâm Phỉ bảo hai người bôi cho cậu.
Mặt trời vừa đẹp, đôi trẻ đứng bên ghế nằm nhờ Lâm Phỉ chụp giúp.
Nói đến việc chụp ảnh, Lâm Phỉ là một người khá chuyên nghiệp nên đã chụp rất nhiều hình.
Ngược lại, Lâm Tân Giác đứng như khúc gỗ bị Lê Minh chán ghét.
Lâm Tân Giác xấu hổ đến mức bước xuống và nói muốn chụp ảnh cho Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ bám tay nhảy lên mũi thuyền.
Ứng Thần cũng bước lên hai bước và nhảy lên siêu đẹp.
So sánh hai người, Lâm Phỉ bĩu môi, Ứng Thần tựa vào mạn thuyền một cách thích thú, cảm thấy bước nhảy vừa rồi của hắn vừa đơn giản lại đẹp trai.
Vừa tự hào được hai giây, nụ cười của hắn trầm xuống.
Bùi Cảnh Hành vùng vẫy cánh tay muốn leo lên, Lâm Phỉ đã kéo hắn, theo quán tính mạnh mẽ khiến Bùi Cảnh Hành trực tiếp ngã vào vòng tay của Lâm Phỉ sau khi bước được lên.
“Ôi, xin lỗi …” Bùi Cảnh Hành hoảng sợ lui ra.
Lâm Phỉ lắc cánh tay, cảm giác nhờn dính trên tay khiến cậu hơi khó chịu, giọng nói có chút gượng gạo: “Không sao.”
Lúc này, tay cậu đột nhiên bị kéo.
Lâm Phỉ không kịp chuẩn bị nên bị kéo về phía sau.
Một giây tiếp theo, sau lưng không phải là cảm giác đau và lạnh cứng, mà là cảm giác ấm áp mềm mại, cổ cũng bị một bàn tay khóa lại.
Trước khi Lâm Phỉ nổi giận, Ứng Thần đột nhiên buông tay ra và cười nói: “Hù! Vui không?”
“…” Lâm Phỉ đột nhiên vươn tay kéo Ứng Thần, xấu xa lẩm bẩm: “Tôi sẽ để cậu cùng vui nhé!”
Ứng Thần vốn thân dưới vững chãi bỗng bị em gái họ Lâm* nhập thân, hoàn mỹ tái hiện lại cảnh nhào vào lồng ngực Lâm Phỉ ban nãy.
*Lâm Đại Ngọc
Lâm Phỉ: “?”
Cậu uống nhầm thuốc à?
Đẩy Ứng Thần ra, Lâm Phỉ hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Không phải do cậu kéo tôi qua à?”
Lâm Phỉ thật sự không biết nên phản bác lại câu này kiểu gì.
Lâm Tân Giác hét lên từ bên dưới hỏi hắn có thể bắt đầu chưa, Lâm Phỉ không còn bận tâm về vấn đề này nữa, chỉ đứng bên lan can.
Cậu lười biếng dựa vào lan can, chẳng cần tạo dáng gì cả gió tự nhiên hất tóc lên, mọi thứ trông vừa đẹp.
Sau khi chụp hai tấm, Lâm Phỉ nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu rất đẹp trai nhưng sao Lâm Tân Giác lại cười suốt thế?
Cậu sắp không giữ nổi cái sự giả trân* này nữa!
(*)
Lâm Phỉ nhìn trái phải, và thấy buồn cười:
Ứng Thần và Bùi Cảnh Hành đang đứng cạnh cậu, chiều cao của ba người trông như một cái thang.
Lâm Phỉ kéo Bùi Cảnh Hành vào giữa: “Cậu lùn quá, đứng ở giữa.”
Ứng Thần chế nhạo, sắc mặt Bùi Cảnh Hành không được vui, Lâm Tân Giác vẫn đang cười bên dưới: “Chúc mừng Bùi Cảnh Hành, trông giống như một gia đình ba người ấy hahaha.”
Bùi Cảnh Hành lạnh lùng nhìn Lâm Tân Giác.
Đôi mắt ấy như băng đâm sâu vào tim, khóe miệng Lâm Tân Giác khẽ co giật, đột nhiên hắn không thể cười nổi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.