Lâm Phỉ giơ cánh tay lên ngửi nhưng không phát hiện bất kỳ mùi hương gì.
“Làm gì có mùi gì? Cậu ngửi nhầm à?”
Bùi Cảnh Hành nhếch khóe môi: “Ừm, chắc là tôi ngửi nhầm.”
Nụ cười kia và hương thơm mỏng manh nhẹ nhàng thoáng qua rồi biến mất.
Lâm Phỉ không có tâm tình tìm hiểu đây là mùi gì, cởi áo Ứng Thần đưa cho hôm qua, dặn dò Bùi Cảnh Hành hai câu rồi đi ra ngoài trả quần áo.
Ứng Thần chờ cậu ở cửa ra vào.
Lâm Phỉ đưa quần áo cho hắn, ngáp một cái muốn rời đi thì cổ áo đột nhiên bị túm chặt.
Ứng Thần dựa vào người cậu cẩn thận ngửi: “Trên người cậu có mùi gì vậy?”
Lâm Phỉ: “?”
“Người của tôi có mùi gì sao?” Lâm Phỉ không tin nên ngửi lại một lần, nhưng vẫn không phát hiện mùi gì.
“Có phải Bùi Cảnh Hành tới không?”
Lâm Phỉ giật mình, đột nhiên nhớ tới mùi hương thoáng qua trong phòng. Đó chẳng phải là mùi chất dẫn dụ của Bùi Cảnh Hành nhưng là phiên bản nhạt hơn sao?
Còn việc tại sao Ứng Thần nhận ra mùi hương này, chẳng lẽ là vào khoảng thời gian đưa bảng điểm lần trước, hắn ngửi thấy mùi chất dẫn dụ còn sót lại?
Mũi hắn là mũi chó à?
Lúc trước cậu đã thỏa thuận với Ứng Thần, trong vòng một tháng nếu cậu dám tiếp xúc với Bùi Cảnh Hành thì phải nhận thêm một tháng nữa.
Nhất định không được để cho hắn phát hiện ra Bùi Cảnh Hành đang ở trong phòng!
Lâm Phỉ ngăn cản Ứng Thần với nụ cười đầy vẻ giả dối: “Cậu ấy không đến, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-phan-hoa-thanh-alpha/978294/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.