Ân thị thấy nữ nhi lạnh lẽo thì không dám khóc nữa, dùng khăn tay lau nước mắt, giải thích: “Nương cũng là vì muốn tốt cho con chứ không phải vì đệ đệ của con. Mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt, con sống không tốt chẳng lẽ nương còn có thể vui vẻ hay sao? Vị trí phu nhân thế tử hầu phủ kia có bao nhiêu tôn quý chẳng lẽ con không biết? Huống hồ vị công tử kia chẳng những tuấn tú lịch sự, còn rất tôn trọng con cho nên mới tới cửa thăm dò ý tứ trước. Hôn sự tốt như vậy mà con không cần, vậy thì con còn muốn gả cho người thế nào nữa? Nương cũng là sốt ruột mới giơ tay, con đừng trách nương.” Bà nói xong liền nâng mắt lên sợ hãi nhìn Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển thấy mẫu thân như vậy cũng chỉ có thể thở dài, chậm rãi giải thích: “Ngạch cửa của hầu phủ quá cao, người có thân phận thấp như chúng ta nếu vào đó, chỉ có thể nhận hết khinh thường, mỗi ngày còn không biết phải đối mặt với bao nhiêu gian nan và nguy hiểm nữa. Còn vị công tử hầu phủ kia bây giờ đúng là cũng có chút coi trọng con, nhưng mà sau khi con gả vào đó rồi, đông một di nương, tây một tiểu thiếp, xưa nay chỉ thấy người mới cười, đâu biết người xưa khóc, đến lúc đó liệu hắn sẽ còn lại bao nhiêu phần tình cảm đây? Dựa vào hắn con còn không biết mình sẽ phải chết mấy trăm lần mới đủ nữa ấy chứ.”
“Huống hồ.” Tô Ngọc Uyển hơi hổn hển nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/2101176/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.