Nhưng mà Tô gia bây giờ cũng không phải lúc sơn cùng thủy tận, chẳng còn đường để đi, nàng cần gì phải tự mình đâm đầu vào hiểm cảnh, nàng cũng không ngốc tới mức sẵn sàng hi sinh cả đời mình chỉ vì muốn cho Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh có được cuộc sống tốt hơn.
Nhưng mà những lời này nàng cũng chỉ nghĩ ở trong đầu chứ cũng không nói thẳng ra với Nhan An Lan. Tô Ngọc Uyển cúi đầu, đứng lên hành lễ với Nhan An Lan: “Ta cũng không có bất mãn hay ý kiến gì với công tử cả, chỉ là ta cảm thấy cửa hôn sự này môn không đăng, hộ không đối, rất không thích hợp, còn thỉnh công tử thứ lỗi cho.”
Nàng kiên quyết cự tuyệt, không hề để lại chút đường sống nào như vậy. Mặc dù lúc nãy Nhan An Lan đã nghe Tô Ngọc Uyển cự tuyệt một lần rồi nhưng hắn vẫn không nghĩ rằng mình sẽ cầu thú thất bại, bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới chuyện Tô Ngọc Uyển không muốn gả cho mình.
Bởi vậy lúc này hắn mới sững sờ, trầm mặc thật lâu rồi gian nan nói: “Là ta đường đột.” Sau đó đứng lên chắp tay, hơi há miệng nhưng lại không nói được thành lời, cứ ngây ngốc như vậy một lát rồi lại chắp tay: “Đã vậy, tại hạ cáo từ.”
“Công tử đi thong thả.” Tô Ngọc Uyển cũng hành lễ lại.
Lập Xuân và Cốc Vũ nhìn Nhan An Lan thất vọng rời đi, trên mặt cũng không còn vẻ điềm tĩnh như mọi ngày thì chỉ muốn gõ cho cô nương nhà mình một trận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/2101175/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.