Tần thị đến gần nàng, nghiêm túc nói: “Uyển tỷ nhi, ta biết các ngươi không thích lão phu nhân và nhị phòng, tam phòng. Ta chỉ muốn nói, nhị phòng là nhị phòng, tam phòng là tam phòng. Hai vợ chồng chúng ta cũng không mơ ước gia sản và bí phương nhà các ngươi, cũng chưa từng hại các ngươi bao giờ. Hi vọng các ngươi sẽ không đem tam phòng chúng ta xếp chung vào với lão phu nhân và nhị phòng. Chúng ta cũng không hi vọng ngươi sẽ xem chúng ta như thân thích gì, chỉ cầu ngươi đừng đem cừu hận của nhị phòng tiện thể trút lên người chúng ta mà thôi.” 
Bà nói xong thì gật đầu một cái nói: “Ta đuổi theo ngươi cũng chỉ để nói lời này thôi.” Sau đó cũng không đợi Tô Ngọc Uyển đáp lời đã xoay người rời khỏi. 
Tô Ngọc Uyển nhìn theo bóng dáng của Tần thị, khẽ cười nói với Lập Xuân: “Bà ấy cũng thật thông minh.” 
Nàng rời phủ đi lâu như vậy, người Tô gia chắc hẳn cũng có rất nhiều suy đoán. Nhiều nhất có lẽ đều cho là Trần lão thái gia và Trần lão phu nhân thích nàng, cho nên mới giữ nàng ở lại trong phủ lâu như vậy. 
Bởi vậy mà mấy người Tô lão phu nhân, Tô Trường Đình, Tô Trường Phong đều có chút lo lắng, sợ hãi nàng sẽ dựa vào Trần gia tới trả thù bọn họ. Tần thị trong mắt Tô Ngọc Uyển cũng coi như là người thông minh, chính trực, ít nhất bà ta và Tô Trường Phong cũng không nghĩ tới việc chiếm đoạt tài sản của người khác, càng không có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/2101112/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.