Tô Thế Thịnh đứng lên, đi theo Tô Ngọc Uyển vào phòng khách. Tô Thế Xương cũng vào theo.
“Tỷ…” Vừa vào trong phòng, Tô Thế Thịnh lại quỳ xuống, hổ thẹn nói, “Đệ xin lỗi mọi người…” Hắn hổ thẹn vì Mạnh di nương ăn cây táo rào cây sung, cũng hổ thẹn vì chính mình còn cầu tình cho bà ấy, trên mặt đỏ bừng, ấp úng một lúc cũng không nói được nên lời.
“Đệ đệ ngoan, đệ có thể không bao che di nương mà suy nghĩ cho cả nhà như vậy, ta đã rất an ủi rồi.” Tô Ngọc Uyển nâng hắn dậy, để hắn ngồi xuống ghế xong mới nói tiếp, “Chỗ Mạnh di nương, đệ cứ yên tâm, ta sẽ không bạc đãi bà ấy. Thôn trang ngoài thành của chúng ta cũng có mấy tiểu viện, vụ xuân năm ngoái ta cũng đã ở đó mấy ngày, cũng coi như sạch sẽ thoáng mát, ta sẽ để Mạnh di nương mang theo cả tiểu nha hoàn đến đó dưỡng bệnh, lúc ngươi qua lại trên núi đều sẽ đi ngang qua chỗ đó, có thể thường xuyên vào thăm.”
“Thật, thật ạ?” Tô Thế Thịnh ngẩng đầu lên.
Tô Ngọc Uyển gật đầu.
Sau khi Mạnh di nương bị bắt vẫn luôn bị cấm túc trong viện của bà ta. Tô Thế Xương muốn chờ tỷ tỷ về xử lý, nhưng Tô Ngọc Uyển cũng biết, tuy Mạnh di nương đáng giận, nhưng dù sao bà ấy vẫn là người sinh ra Tô Thế Thịnh. Chuyện lần này, Tô Thế Thịnh bởi vì lựa chọn đứng về phía bọn họ mà không che giấu cho di nương của mình, trong lòng hắn sẽ không khỏi sinh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/2101111/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.