Ngày xuất viện cũng là ngày họ dời nhà.
Nhìn lại quê hương xinh đẹp của mình, cô mỉm cười hạnh phúc: "Chào miền Nam, Tuyết Nhi đã về rồi đây."
Phố phường náo nhiệt, xe cộ tấp nập, các toà cao ốc nối liền nhau, trung tâm thương mại thi nhau mọc lên, nơi này đã phát triển lên một tầm cao mới, khoác lên mình một chiếc áo kiêu sa lộng lẫy hơn.
"Em mệt không? Nằm xuống nghỉ thêm một chút nữa đi, còn khá xa mới đến nhà."
Huỳnh Công Nam kéo cô vào lòng, ôm trọn tình yêu trong tay.
"Không mệt lắm, ở đây giờ phát triển quá anh ha? Đẹp quá đi.", cô nhìn ngắm những kiến trúc ở công viên hay các bồn hoa ven đường.
Càng hiện đại, trí tuệ con người càng phát triển mạnh hơn, những điều nhân loại từng nghĩ là không thể, nay lại bày ra trước mắt.
"Ừm.. Mấy năm trở lại đây đặt biệt hưng thịnh.", anh gật đầu, hướng ra cửa sổ cùng cô nhìn ngắm.
"Chúng ta về đâu? Nhà ba mẹ anh hả?", cô xoay người lại đối diện với anh.
Nếu là về nhà ba mẹ anh, có lẽ cô sẽ ngượng ngùng.
Bởi tổn thương cô mang đến cho con trai họ là quá nhiều, có ba mẹ nào mà không thương con, chắc họ sẽ rất xót anh và cũng rất ghét cô.
Anh vuốt tóc cô, mỉm cười đầy yêu chiều: "Về nhà anh, hôm khác đến chào hỏi ba mẹ sau."
Cô chớp chớp mắt, mỉm cười dò hỏi: "Có phải căn biệt thự trên đồi không?"
"Ừm...", anh gật đầu.
"Trên đó hoang vắng quá, sao anh lại mua?"
Anh nhìn cô, cặp mày chau lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-lai-thanh-xuan/767336/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.