Chân bước đến cửa, tim cô nghẹn uất khiến bản thân không thở được, nắm lấy chốt cửa cố gắng gượng đứng thẳng.
Đang lúc định mở cửa bước ra thì cô bỗng rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hơi ấm quen thuộc bao đêm cô mơ thấy.
Vòng tay ấm áp bao năm qua cô mong chờ.
Anh ôm cô vào lòng, cất giọng trầm ấm: "Em muốn đi đâu? Bỏ đi năm năm vẫn chưa thấy đủ sao?"
Lòng cô "lộp bộp" hai tiếng, bao nhiêu ấm ức che giấu đều bị vòng tay cùng câu nói của anh phanh phui hết thảy.
Cô khóc nấc lên từng hồi: "Em... Em thật sự không muốn bỏ đi... Em không muốn rời xa anh nữa... Em xin lỗi... Chúng ta bắt đầu lại đi mà... Em xin anh... Không có anh em không thể sống nổi."
Chỉ cần anh đồng ý, chỉ cần làm anh hồi tâm chuyển ý, muốn cô nói bao nhiêu lời xin lỗi hay cầu xin đều được.
Cô chỉ muốn ở bên anh, bên cạnh người cô yêu.
Huỳnh Công Nam khom người ôm chặt cô hơn, hít thật sâu hương thơm làm anh nhung nhớ suốt năm năm: "Không thể bắt đầu lại... Bởi chúng ta chưa từng kết thúc."
Một câu nói, tuy ngắn gọn nhưng chứa đầy đủ thông tin.
Đúng vậy, họ chưa từng kết thúc thì sao bắt đầu lại?
Trần Tuyết Nhi chợt khựng người, đôi môi vẽ lên một nụ cười sung sướng, nước mắt vẫn cứ rơi: "Anh... Sao không nói sớm hơn chứ, làm em nghĩ anh không cần em nữa, không thương em nữa, không muốn tiếp tục đoạn tình cảm này nữa."
"Sao có thể, dù lên trời hay xuống đất, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-lai-thanh-xuan/767335/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.