Trần Tuyết Nhi bĩu môi, bắt chước cô ta giả giọng khó ưa: "Em gái cô có chân có tay, muốn đi đâu là quyền của cô ta, không chừng giờ này đang vui vẻ bên anh đẹp trai nào rồi, cô ở đây đòi người thì tôi biết tìm đâu mà đưa." Nói về việc ghi nhớ lời thoại thì cô chịu thua chứ nhại nhại theo giọng người khác thì cô chấp hết. Trịnh Mỹ Kỹ liếc cô, ruột gan tức đến lộn nhào: "Ăn nói hàm hồ, em gái tôi là con nhà gia giáo, sao có thể mặt dày mày dạng như cô suốt ngày đeo bám người khác, còn không biết liêm sỉ suy bụng ta ra bụng người." Ước gì không có Huỳnh Công Nam ở đây, cô ta sẽ túm đầu đánh Trần Tuyết Nhi một trận no đòn, chướng tai gai mắt bấy lâu nay nhưng chưa có dịp dạy dỗ. Trần Tuyết Nhi nhìn đôi mắt có thể phóng ra tia lửa như nguồn điện 220V bị chập mạch, trong lòng hả hê vô cùng: "Gia giáo đâu tôi không thấy chứ bất chấp luân thường đạo lý leo lên giường anh họ mình thì tôi tận mắt trông thấy rồi, phải công nhận nhà cô dạy dỗ con cháu nên người ghê." Chọc cho cô ta tức xì khói, mặt đỏ bừng như tăng xông máu mới vừa lòng cô. Trịnh Mỹ Kỳ hừng hực lửa nóng hét lên: "Mày nghĩ mày có gia giáo lắm hả? Không phải mày từng bị bắt cóc rồi hãm hiếp sao mà ở đây lớn tiếng phán xét người khác." Sau câu nói đó, không gian tĩnh lặng một cách bất thường. Nhận thấy bản thân đã nói sai gì đó, Trịnh Mỹ Kỳ liền ngậm miệng. "Mày vừa nói gì?", Trần Tuyết Nhi mặt lạnh như băng, đôi mắt sáng quắc như cú đêm săn mồi. Ban đầu nói cô ta là chị em thân thiết với Trương Thuỵ Yến cô đã nghi ngờ, thêm việc cô ta luôn miệng trù ẻo cô sao không chết trong lần đó, lại còn luôn tìm cách thúc đẩy mối hôn sự giữa Trương Thuỵ Yến và Huỳnh Công Nam. Bây giờ cô ta tự bán mình, nói ra chuyện chỉ có những người trong cuộc mới biết. "Nói gì là nói gì?", cô ta chột dạ lãng tránh ánh mắt cô. Huỳnh Công Nam yên lặng ngồi ở ghế, nheo đôi mắt sâu thẳm ghì chặt cô ta trong tầm ngắm, môi mỏng mím thành một đường. Trần Tuyết Nhi kích động sấn tới đẩy vai cô ta: "Mày vừa nói bắt cóc rồi hãm hiếp, lần đó tao bị bắt không một ai hay biết, cũng là tự tao trốn thoát... Vậy sao mày biết, là mày với Trương Thuỵ Yến thông đồng đúng không?" Lần bắt cóc đó đã trở thành nỗi ám ảnh suốt một khoảng thời gian dài với cô. Nửa đêm ngủ ngon cũng phải giật mình vì nghe tiếng động sột soạt như ai đó đang đi loanh quanh giường mình. Ban ngày ra đường có người đi sau lưng cũng làm tim cô thấp thỏm không yên. Ngược lại người hại cô vẫn đang nhởn nhơ cười đùa, ăn ngon sống khoẻ hàng ngày. Sao có thể không giận được chứ??? Huỳnh Công Nam yên lặng nãy giờ cũng mở miệng: "Người tiếp tay Trương Thuỵ Yến lần đó là cô?" "Hai người nói gì tôi không hiểu, bắt cóc, tiếp tay gì chứ?", cô ta ngồi xuống ghế vắt chéo chân, cố ổn định tâm trạng bất an. "Đoạn ghi âm Tuyết Nhi nghe, là do cô ghi lại?", anh vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng. Trần Tuyết Nhi ngỡ ngàng, không phải Trương Thuỵ Yến sai người giả giọng sao? Trịnh Mỹ Kỳ hắng giọng định nói nhưng lời nghẹn ở trong cổ họng, không nói được gì. Nhớ lại năm năm trước, Trương Thuỵ Yến gọi điện thoại cho cô ta khóc lóc tức tưởi: "Chị ơi, chị phải giúp em, lần này chị không giúp thì em vô chùa cạo đầu làm ni cô luôn." Trịnh Mỹ Kỳ khó hiểu chau mày: "Giúp chuyện gì? Bình tĩnh nói chị nghe, khóc lóc nói nghe không được gì hết." Trương Thuỵ Yến thút thít trong điện thoại: "Gặp nhau ở chỗ cũ được không, em kể rõ ràng mọi chuyện cho chị nghe." "Được." Gặp nhau ở nhà hàng Moon Love, Trương Thuỵ Yến rưng rưng nước mắt kể hết mọi chuyện giữa Huỳnh Công Nam và Trần Tuyết Nhi cho cô ta nghe. Kể cả chuyện hai người sắp kết hôn. "Giờ em muốn chị giúp thế nào?", Trịnh Mỹ Kỳ nắm rõ tình hình, tay gõ nhẹ lên bàn nhìn Trương Thuỵ Yến. "Chị nghĩ cách làm cô ta không thể gả cho anh ấy đi, anh ấy là của em, sao có thể cưới người khác.", Trương Thuỵ Yến mếu máo nhìn cô ta, sực nhớ ra điều gì đó lại tiếp tục: "Tốt nhất là khiến cô ta không thể xuất hiện trên cõi đời này nữa." Suy nghĩ giây lát, Trịnh Mỹ Kỳ gật đầu: "Được rồi, chị có kế này... Đầu tiên tìm cơ hội bắt cóc rồi cho người cưỡng hiếp cô ta, tung tin nói là do Huỳnh Công Nam bí mật sai người làm, để cho cô ta nghi ngờ cậu ấy, sau đó tung đoạn video cô ta bị cưỡng hiếp lên mạng, lúc đó đến mặt cô ta còn không dám ngước lên thì nói gì dám lấy Công Nam." "Sau đó thì sao?", Trương Thuỵ Yến nghe đến đây có chút nóng lòng. Trịnh Mỹ Kỳ cười nham hiểm: "Đương nhiên cô ta sẽ tìm cách liên lạc với Công Nam, em tìm cách trộm điện thoại của Công Nam giữ bên người, khi nào có điện thoại thì nghe rồi giả vờ như hai người đang ân ái... Trước đó chị sẽ hẹn Công Nam ra nói chuyện riêng để tìm cách ghi âm giọng nói của cậu ta, em cứ mở đoạn ghi âm đó lên cho cô ta nghe, đảm bảo con ngốc đó sẽ tin sái cổ." Trương Thuỵ Yến sợ sệt: "Được không? Sao em trộm điện thoại của anh Công Nam được, đâu thể nào sang nhà người ta rồi sấn vào phòng anh ấy, cái này không khả thi." Trịnh Mỹ Kỳ cốc đầu Trương Thuỵ Yến: "Em khờ quá, nếu đã lên kế hoạch thì chị sẽ tìm cách cho em sang nhà đó ở nhờ để dễ dàng hành động, sẵn tiện bồi đắp tình cảm với lấy lòng ba mẹ chồng luôn." Trương Thuỵ Yến bị nói trúng tâm tư, đỏ mặt e thẹn: "Chị nói đi đâu á, chưa cưới mà ba mẹ chồng cái gì, người ta nghe rồi cười cho." "Trước sau thôi... À mà chưa hết, để triệt tất cả hậu hoạn, phải tiến hành kế hoạch tiếp theo.", Trịnh Mỹ Kỳ xoay cốc cà phê xinh đẹp trên bàn, mắt chứa biết bao tia nguy hiểm. "Là gì?" Trịnh Mỹ Kỳ cười tươi: "Tìm cách chuốc say Huỳnh Công Nam rồi dàn dựng lên một cảnh giường chiếu giữa em và cậu ta, nếu có thể thì làm thật càng tốt, dễ dàng nắm thóp cậu ta hơn... Còn lại cứ để chị lo, đảm bảo cô ta vừa triệt để mất hy vọng vừa tự đâm đầu tìm đường chết." Trương Thuỵ Yến hớn hở ra mặt, gật đầu lia lịa: "Tất cả nghe theo chị." Ông bà xưa hay nói "Độc nhất là lòng dạ đàn bà" quả không sai. Một kế hoạch vừa tỉ mỉ vừa tuyệt tất cả đường lui của người khác cứ như thế được bày ra. May mắn thay, Trần Tuyết Nhi trốn thoát được kiếp nạn bị cưỡng hiếp, nhưng tất cả các bẫy khác đều sụp. Đám đàn em vô dụng nói là hoàn thành trọng trách nhưng video lại chẳng thấy đâu, cộng thêm nhỏ em gái đần độn suốt ngày chỉ biết "anh Công Nam, anh Công Nam" ngoài ra chẳng nên tích sự gì, tức chết cô ta rồi!!! Trịnh Mỹ Kỳ hận không thể lột da Trần Tuyết Nhi ra làm thảm lót chân để giẫm đạp mỗi ngày. Chỉ trách lần đó Trương Thuỵ Yến trong phút chốc mềm lòng, không lợi dụng thời cơ giết Trần Tuyết Nhi trong bệnh viện mà chỉ sai bác sĩ tác động sóng điện não, thêm một vài thủ thuật nhỏ khiến cô quên đi một phần ký ức rồi đuổi cổ cả nhà cô đi một nơi thật xa. Năm năm rời đi, Trần Tuyết Nhi đột nhiên trở về bên cạnh Huỳnh Công Nam ân ân ái ái, không còn đau khổ thừa sống thiếu chết, chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì rồi?. Trờ u? ?ru? hu?ề? ?rù? + T?ÙMT? ?YỆN﹒VN + Đi thật xa để trở về báo thù sao? Tốn bao nhiêu chất xám để bày ra thiên la địa võng bây giờ chịu cảng tay hoàn trắng tay ư? Trịnh Mỹ Kỳ dằn nén tâm tình kích động, dò hỏi: "Tôi nghe nói cô mất đi ký ức, không nhớ gì mà nói nhăng nói cuội muốn buộc tội tôi sao?" Nhìn Huỳnh Công Nam, cô ta cười tươi đáp: "Ông chủ Huỳnh à, lần đó anh phá hoại danh tiết của em gái tôi, bây giờ lại nói là tôi tiếp tay hãm hại các người, đây có phải là vừa ăn cướp vừa la làng không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]