Buổi biểu diễn diễn ra tốt đẹp, tất cả đều vui vẻ hào hứng kể cả Mai Thành Lợi vừa bị ăn cái tát không hề oan uổn kia cũng cười đến sáng lạng. Duy chỉ có Võ Mỹ Nhân mặt tái mét suốt từ lúc Trần Tuyết Nhi trở về, ánh mắt cứ nhìn theo Huỳnh Công Nam không hiểu đang đợi chờ điều gì.
Thời tiết êm đẹp hiếm hoi của những ngày vừa qua làm thế giới xung quanh rực rỡ hơn bao giờ hết, ánh đèn đường sáng loá trong đêm rọi soi những cặp đôi đang dắt tay nhau đi dưới tán cây, những hàng quán lấp loé ánh đèn đầy màu sắc cùng bày biện đủ món ngon, không khí mát mẻ trong lành đến mức dẫn dụ được những phụ huynh tuổi trung niên hiếm khi đi dạo phố ban đêm phải dẫn con cháu ra ngoài tổ chức họp mặt.
Huỳnh Công Nam đi ra phía trước cổng trường chờ Trần Tuyết Nhi, trên tay cầm bình giữ nhiệt ngồi ở bồn hoa cạnh hàng rào, ánh mắt mông lung nhìn phố thị đầy đèn màu, tầm nhìn rơi vào hư vô, không biết đang nhìn gì và nghĩ gì.
Người ta thường nói đàn ông càng trưởng thành càng dễ rơi vào trầm tư, Huỳnh Công Nam cũng không ngoại lệ.
Võ Mỹ Nhân len lén bước tới, tay đặt lên vai Huỳnh Công Nam: "Cậu đang làm gì ở đây vậy? Chờ mình sao?", đôi môi đỏ mọng cười tươi.
Hôm nay Võ Mỹ Nhân không cùng mặc áo nhóm mà tự lựa chọn trang phục cho mình, một chiếc đầm màu trắng nhìn rất bắt mắt, một bên tay áo ren đính một bông hoa trắng trên vai, phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-lai-thanh-xuan/767287/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.