🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hiểu Ngư khó hiểu vì sao con mèo lại chạy đi, chợt nghe tiếng bước chân giẫm trên nền tuyết từ xa thì mới rõ. Quế Quân sớm muộn gì cũng sẽ tóm Tiểu Bông đi tắm.

_Đừng chơi nữa! Vào nhà, sắp đến giờ cơm rồi.

Quế Quân vừa cất lời đã thấy Hiểu Ngư bước nhanh theo Tiểu Bông qua hồ nước.

Tình huống gì lúc này đây?

Quế Quân không nghĩ nhiều liền nhanh chân bước theo.

Hiểu Ngư càng lúc sải bước càng nhanh về hướng hồ nước. Tiểu Bông bên này lại bắt đầu nghịch cá dưới hồ. Trước mùa đông, nó đã thành công hóa kiếp cho mấy con cá trong hồ. Số cá bị tróc vảy, tưa vây vì bị chân mèo quơ trúng. Dự kiến tình huống này vẫn còn mặc dù pate của Tiểu Bông không ngày nào thiếu.

Một bàn tay trắng nõn với mấy đầu ngón tay ửng đỏ đưa xuống nhanh chóng tóm lưng con mèo hư xách lên.

Quế Quân còn chưa qua đến hồ nước đã thấy phía bên kia Hiểu Ngư xách mèo hí hửng chạy lại chỗ anh.

_Được rồi vào nhà thôi!

Cô đi trước, Quế Quân đi sau kèm theo đó là tiếng méo méo khó chịu từ Tiểu Bông vang lên.

Dường như mấy hôm nay ngày nào cảnh tượng này cũng diễn ra. Quản gia cùng bác thợ vườn đang sắp lại mấy chậu quất trông thấy cũng phì cười, ước gì lão phu nhân cũng trông thấy.

_Ưm...chú đừng. Ngày mai còn phải dậy sớm.

Hiểu Ngư chuẩn bị đi ngủ nhưng Quế Quân lại không muốn. Anh còn chưa buồn ngủ, bây giờ vẫn còn sớm chán.

_Tôi chưa buồn ngủ.



_Mặc chú...Tôi...tôi ngủ trước.

_Nha đầu này.....em vô tâm từ lúc nào vậy hả?

Quế Quân kéo cả người Hiểu Ngư áp lại gần. Tấm lưng trơn nhẵn của cô hiện đang dán chặt lên người trước của anh. Giữa hai người gần sát không một chỗ hở, hơi ấm từ phía Quế Quân dần len lỗi bao trùm lấy cơ thể Hiểu Ngư.

Mấy nay thời tiết cũng thất thường, có hôm lạnh đến cô không thở nổi hôm thì có mưa kèm gió lất phất. Hiểu Ngư rong ruổi bên ngoài được một lúc lại chịu. Trời lạnh quá buộc phải vào trong nhà, tối đến thì đỡ lạnh hơn nhiều, tất cả nhờ ơn Quế Quân. Hiểu Ngư cho rằng anh cứ như lò sưởi di động vậy, ấm nóng khiến người khác vô cùng thoải mái.

Buổi tối, Hiểu Ngư mặc quần áo dày trong phòng lại có máy sưởi nhưng đâu đó cô vẫn thấy lạnh. Đi ngủ toàn rụt người lại như tôm luộc, Quế Quân toàn phải ôm cô lại duỗi người thẳng ra.

Bây giờ cơ thể cô sắp co lại, Quế Quân ở sau lưng cô lại bật cười. Tư thế trông buồn cười chết được.

_Lạnh lắm à?

_Vâng, cực kỳ lạnh. Chú không cảm thấy lạnh hả?

Hiểu Ngư đang nằm quay lưng lại với anh lúc này mới xoay người lại đối mặt. Nếu không một lát nữa anh lại thì thầm sau tai cô, như vậy nhột chết đi được.

_Tôi lạnh thì sao ôm em được?

_Hừm...? Chú giấu máy sưởi riêng trong người đúng không?

Hiểu Ngư nói mấy câu bông đùa, cô còn đưa tay sờ sờ trên người anh như thế đang tìm máy sưởi vậy. Quế Quân nằm yên không động cứ vậy để cô làm trò. Đáng yêu chứ.

_Ừm...không phải em nói tôi là lò sưởi di động à?

Quế Quân cong môi cười, bàn tay to ở sau lưng Hiểu Ngư luồn qua lớp áo dày. Bàn tay từ từ lên xuống ma sát với da thịt trơn nhẵn mịn màng, chút sau cô lại cảm nhận rõ chút ấm áp dễ chịu sau lưng truyền đến. Hầu như ngày nào anh cũng xoa lưng cho cô cả.

_Nếu một bữa ăn ba bát cơm, có da có thịt như vậy sẽ không lạnh nữa.



_Không được đâu.

Hiểu Ngư chợt lắc đầu. Cô nhớ lúc học lớp mầm ở trường có tổ chức buổi kiểm tra sức khỏe. Vị bác sĩ đã nói cô bị suy dinh dưỡng nặng, còn lắc lắc đầu nói không chữa được.

Hiểu Ngư rầu rĩ kể cho Quế Quân nghe không ngờ anh lại cười phá lên. Tay còn bẹo hai má cô làm bộ xem xét gì đó.

Quá đáng! Cô còn tưởng anh sẽ an ủi cô chứ, gì mà đột nhiên cười như đang xem kịch vậy.

_Chú im miệng, đừng cười.

_Bác sĩ nói thế em liền tin?

Cũng không phải là không đúng, vì lúc đó cô còn quá bé. Trẻ nhỏ nghe thế nào liền tin thế đó.

_Là nói đùa thôi. Chẳng phải mấy tháng nay tôi nuôi em lên cân sao?

_Nếu muốn, tôi sẽ mời chuyên gia dinh dưỡng lập pháp đồ bữa ăn hàng ngày cho em...

_Đừng, đừng. Không muốn, chú đừng.

_Vậy bây giờ chúng ta chơi trò chơi ấm người rồi đi ngủ.

Hiểu Ngư liều mạng quay người, hai tay kéo hết phần chăn về phía mình mà trùn kín người. Cả người lắp bắp giải thích.

_Không lạnh nữa! Muốn đi ngủ. Vậy... chú... chúc chú ngủ ngon.

Quế Quân: cười...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.