"Thế rốt cuộc tại sao mày lại giúp anh ta?" Quỳnh Chi nhìn qua nhìn lại đống vết thương trên cơ thể tôi, cau mày chất vấn.
"Cái này thì, thật sự là hơi khó giải thích." Tôi tránh ánh mắt của Chi, thầm cầu nguyện nó sẽ không cho rằng tôi còn thích anh Duy.
"Đừng nói là mày... Vẫn chưa hết lụy nhé?"
Đời không như là mơ mà.
"Không. Người ấy bây giờ còn chả xứng để tao lụy cơ." Tôi phủ nhận ngay trước khi Chi kịp nói thêm điều gì.
Nó nghĩ sao chứ, cơ thể xinh đẹp tuyệt trần của tôi vì ai mà bị thương? Kết quả học tập của tôi vì ai mà giảm sút? Bây giờ nhìn mặt anh Duy là máu nóng tôi sục sôi ngay rồi, lụy cái nỗi gì nữa, tôi chỉ tiếc là chưa thể đấm anh ta một phát cho bõ ghét thôi.
Việc tôi bênh anh Duy thật ra không liên quan gì đến anh ta cả, chẳng qua tôi ghét cái lũ nhân phẩm tồi tàn, sống chỉ để chờ lúc người ta đang trên đà sụp đổ rồi lao vào cắn xé như thật đấy nên mới thay đổi tình tiết một tí cho đỡ gai mắt ấy mà.
Tóm lại là, tôi giúp người, và vô tình người đó lại chính là anh Duy, tôi không biết gì hết, đơn giản vậy thôi.
"Linh à, mày lớn thật rồi. Tao cảm động quá." Quỳnh Chi lấy vài mẩu giấy ra giả vờ chấm nước mắt.
"Tha cho tao, về giùm đi, mày ở nữa là tao ói ra đây thật đấy." Tôi đẩy nó ra xe, vẫy tay chào tạm biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-hoa-nhai/3322588/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.