(Góc nhìn của Quốc Duy.)
Tầm nhìn của tôi bắt đầu thu hẹp dần, nó tối sầm như thể bị bóng đêm bao trùm. Nhưng tôi cảm nhận được cái chạm của em, cũng nghe rõ mồn một tiếng kêu gào ấy.
Tôi đã chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cho đến khi bóng hình bé nhỏ của em sà thẳng xuống mặt đường lớn.
Tôi chống tay xuống vỉa hè, cố lết mình dậy, lật đật chen vào đám người tụ tập đông đúc ở trước mắt. Mặc kệ cơ thể mình đã không còn sức lực, mặc kệ mớ cảm xúc hỗn độn vẫn đang xen lẫn trong tâm trí, tôi vẫn cứ bước về phía em, như thể một tên điên cố bắt lấy một tia sáng yếu ớt len lỏi ngoài tầm với, trong khi vẫn đang mắc kẹt bên dưới vực thẳm không lối thoát do chính hắn tạo ra.
Lúc ấy, tôi chỉ mong rằng em sẽ ổn.
"Không sao! Không sao hết!"
"Xe vẫn chưa tông trúng! Con bé chỉ lăn vào gầm xe thôi!"
"Bé ơi, con có dậy được không?"
Tôi khựng người, mãi sau khi người ta xác nhận em vẫn chưa làm sao, tôi mới dám cho phép mình được hô hấp bình thường.
May quá, em không sao rồi.
Đám đông dần tản ra, nhờ đó mà cuối cùng tôi cũng có thể nhìn rõ em. Em vịn lấy tay ai đó, cố gắng đứng vững trên đôi chân của mình. Em mỉm cười, khươ tay ra hiệu với những người xung quanh rằng mình không sao.
Tôi không thể rời mắt khỏi mớ vết thương ngoài da đang rỉ máu trên tay và chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-hoa-nhai/3312963/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.