Suốt bữa sáng, Phó Nhược Ngôn liên tục đả kích Lận Thành Duật bằng ngôn từ, không rõ là vô tình hay cố ý.
Tóm lại thấy tình địch mất vui thì hắn sẽ vui.
Cái tên Lận Thành Duật chưa theo đuổi được người ta mà đã ghen lồng ghen lộn thế rồi.
"... Tiêu Tiêu hơi lạ giường nhỉ? Cảm giác đêm qua cậu ngủ không ngon." Phó Nhược Ngôn nhắc tới điều này không phải để chọc giận ai đó mà vì hắn lo lắng thật: "Sáng nay thấy cậu dậy mà người cứ uể oải."
Khương Tiêu hơi lạ giường, song phần nhiều là do căng thẳng. Mãi tới hai, ba giờ sáng anh mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, đến tầm năm, sáu giờ đã mở bừng mắt, ngủ được có mấy tiếng.
Chỉ là giờ anh vẫn còn trẻ, rửa mặt xong tinh thần lại phơi phới.
Anh định nấu bữa sáng nhưng Phó Nhược Ngôn nào dám để anh làm, người ta vốn đã ngủ không ngon rồi. Hắn đẩy anh vào phòng thay đồ rồi tự mình ra ngoài mua.
"Không sao." Khương Tiêu nói: "Bận xong đợt này tính tiếp."
"Vậy cậu ăn nhiều chút đi." Phó Nhược Ngôn gắp một cái bánh cho anh: "Tối nay tôi thêm chút tinh dầu thơm xông phòng hỗ trợ giấc ngủ."
Lận Thành Duật ngồi một bên: "..."
Phó Nhược Ngôn làm bộ chung sống gì đây! Chỉ ở vài ngày thôi mà!
Chúng tôi ở với nhau mười lăm năm, anh cho rằng tôi không biết Tiêu Tiêu có bị lạ giường hay không sao?
Có điều hôm nay y không dám gây sự, bèn nén cơn giận. Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091546/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.