Lận Thành Duật ước tính trước khi y tới, Khương Tiêu phải uống ít nhất ba ly Whiskey, thực tế có thể hơn.
Tuy lượng rượu không nhiều nhưng nó khiến anh rơi vào trạng thái nửa say nửa tỉnh, trong đầu vẫn sót lại chút lý trí để giữ dáng vẻ bình thường trước mặt người khác, song chỉ cần ra ngoài là sẽ không chịu nổi nữa.
Rời khỏi tiệc rượu, Khương Tiêu không thể căng não thêm, để Lận Thành Duật dìu từ lúc lên xe đến lúc về nghỉ ngơi.
Khương Tiêu say không náo loạn giống người khác. Anh vẫn như thường, rất yên tĩnh, nhìn bề ngoài khó mà phát hiện anh đang say, ngoại trừ bước chân đang lâng lâng.
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc Phó Nhược Ngôn đã phát hiện điểm khác biệt.
Phản ứng của Khương Tiêu chậm chạp hơn rất nhiều.
Ba người họ ngồi chen chúc tại ghế sau xe. Bởi vì tất cả đều uống rượu nên đã tìm một tài xế tới lái xe, và tất nhiên không thể để Khương Tiêu một mình tại ghế phó lái được, hai người kia lại không ai chịu lên ghế trên ngồi, cuối cùng dứt khoát chen chung ở ghế sau.
Khương Tiêu ngồi chính giữa, anh dựa vào ghế khép hờ mắt. Lận Thành Duật hỏi anh có ổn không, có muốn nôn không, anh chớp chớp mắt, mãi lâu sau vẫn chưa nói gì. Tiếp theo, anh vươn tay đẩy ra ngoài một phát.
Anh đẩy ngược hướng, thẳng về phía Phó Nhược Ngôn ngồi.
Phó Nhược Ngôn cũng cảm giác được sức đẩy nhè nhè của Khương Tiêu.
Lúc vươn tay đẩy, tay cậu ấy cọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091544/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.