Nếu lúc đó cậu ta cũng bằng lòng nói những điều này với mình thì tốt rồi.
Khương Tiêu luôn tự nhắc nhở bản thân đừng nghĩ về chuyện quá khứ, đã hai đời rồi, hối hận hay tiếc nuối cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Thế nhưng con người ta khó mà kiểm soát bộ não của mình. Anh càng cố gắng không nghĩ tới, tư duy sẽ càng chạy đi đâu đâu.
Anh nghĩ có lẽ khi đó mình rất tự ti, trong một mối quan hệ, cảm thấy tự ti là một dấu hiệu xấu. Anh thấy bản thân và Lận Thành Duật là người thuộc hai thế giới. Anh sẽ mãi mãi phải trông lên cậu ta như vậy, rất mệt mỏi.
Hiện giờ Lận Thành Duật lại sẵn lòng nói với mình những điều này. Cậu ta bước từ trên bậc thang cao xuống, nhìn qua như một người hãm sâu trong chốn hồng trần, vì tình yêu mà tình nguyện rơi vào cát bụi. Cậu ta vốn có thể không cần phải như vậy, nhưng chậm một bước mãi là chậm một bước thôi.
Để bản thân thôi nghĩ tiếp, Khương Tiêu bắt đầu dời sự chú ý. Anh dụi mắt, kéo mình về lại chuyện công việc.
Những điều đang bàn rất hữu ích. Nhắc đến chuyện kinh doanh, anh không muốn nghĩ đến tình cảm.
Ba người ngồi bên bàn đều đã, hoặc từng là nhà lãnh đạo công ty, mặc dù họ làm trong những lĩnh vực khác nhau nhưng về mặt quản lý công ty lại có nhiều điểm chung đáng thảo luận.
Khương Tiêu cũng có kinh nghiệm của bản thân, hiểu người khéo dùng người. Anh là một ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-quy-xin-quay-lai-nhung-toi-chi-muon-phat-tai/3091548/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.