PHIÊN NGOẠI – TRẪM NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA ẢNH VỆ
Đây là cuối năm đầu tiên Mộ An sỉ nhục Ảnh Nhất.
Nhìn người đang nằm ngửa trên giường, nghiến răng chịu đựng đến mức cả thân thể run rẩy, Mộ An hiểu rằng không thể tiếp tục như vậy nữa.
Có lẽ hắn nên buông tay.
Nhưng hắn không cam lòng.
Ảnh Nhất là ảnh vệ riêng của hắn, đáng lý ra phải theo hắn cả đời. Làm sao hắn có thể để y rời xa mình?
Thế nhưng, sự cưỡng ép này còn có ý nghĩa gì không?
Hắn đang làm tổn thương Ảnh Nhất.
Hắn khiến Ảnh Nhất đau khổ.
Ảnh Nhất đã chăm sóc hắn hơn mười năm, không biết bao lần lấy mạng mình bảo vệ hắn, từng lần một kéo hắn khỏi tay tử thần.
Ảnh Nhất dành cho hắn một ân tình sâu đậm.
Dù cho sự bảo vệ của Ảnh Nhất không xuất phát từ tự nguyện mà là do bị ràng buộc với hắn.
Nhưng ân tình này không phải giả.
Ngay cả khi xét trên ân tình đã qua, hắn cũng không nên sỉ nhục Ảnh Nhất như vậy.
Mộ An khoác tạm một chiếc áo, rời giường đứng dậy.
Hắn không dám nhìn vào Ảnh Nhất, người vừa bị hắn dày vò đến thảm thương, chỉ để lại một câu: “Tự dọn dẹp đi.” rồi bước ra ngoài.
Mộ An đi đến Ngự Dục Điện để tắm rửa.
Ngồi một mình trong hồ nước nóng mờ hơi sương, nhiều ký ức lần lượt hiện lên trong đầu hắn.
Có cảnh hắn chiếm đoạt Ảnh Nhất trong hồ nước, hơi sương vây quanh khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.
Có cảnh hắn đứng trên phiến đá trắng ven hồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cai-tao-be-chuyen-he/4684042/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.