BAN NGÀY LÀM PHI TẦN, BAN ĐÊM LÀM CHÓ
Vấn đề hiện tại không phải là một năm kia đã làm hủy hoại nhân cách của Ảnh Nhất.
Mà là Ảnh Nhất thực sự có chút… lệch lạc?
Có thể, khi hắn để Ảnh Nhất làm chó trong năm đó, đối với Ảnh Nhất, đó không phải là sự sỉ nhục, mà là sự thỏa mãn những khát khao trong tâm hồn y.
Khi nhận ra điều này, Mộ An cảm thấy rất tồi tệ.
Trong khi đó, Ảnh Nhất vẫn lặng lẽ nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời.
Đối diện với đôi mắt đen đầy mong đợi của Ảnh Nhất, Mộ An như thể có thể nghe thấy tâm tư của y.
____ Có được không?
_____ Có thể cho ta làm ảnh vệ, chó, bạn đời, vú em và đồ chơi của ngài không?
_______ Xin ngài, chủ nhân.
Mộ An: “……”
Quá điên rồ rồi.
“Ảnh Nhất, bây giờ ngươi chỉ là không tỉnh táo, không phải thật sự muốn làm những điều đó.”
Mộ An cố gắng thuyết phục Ảnh Nhất bằng giọng điệu bình tĩnh, nhưng chính hắn cũng không thể thuyết phục chính mình.
Thay vì nói là ý thức không rõ ràng mà nói những lời vô nghĩa, có lẽ là vì nó đã lộ rõ những ý nghĩ thực sự của y.
Miệng của Ảnh Nhất bị Mộ Anh che lại hơi giật giật, như muốn nói gì đó.
Mộ An rút tay ra và nghe thấy Ảnh Nhất nói một cách nhanh chóng và thành khẩn:
“Ta nghiêm túc đấy, chủ nhân. Ta rất muốn trở thành chó của ngài, bạn lữ của ngài, đồ chơi của ngài, vú em của ngài… dù chỉ có thể có một hoặc hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cai-tao-be-chuyen-he/4684041/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.