MỖI ĐÊM TRẪM LẠI QUẤY RẦY ẢNH VỆ
Mộ An nghiến răng nghiến lợi, rất muốn cắn lên người Ảnh Nhất để để lại một dấu vết thật sâu.
Nhưng nhìn cơ thể đầy thương tích của Ảnh Nhất, hắn thực sự không nỡ ra tay.
Cuối cùng, hắn chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy, cắn để lại vết đỏ ửng, rồi buông tha trước khi Ảnh Nhất hoàn toàn tỉnh dậy.
Hơi thở của Ảnh Nhất hỗn loạn, đôi mày hơi nhíu lại, có dấu hiệu tỉnh giấc nhưng vẫn chưa hẳn.
Không phải vì Ảnh Nhất lơ là hay thiếu nhạy bén.
Mà là do y đã chăm sóc Mộ An suốt hơn mười năm, thậm chí còn ngủ chung giường nhiều năm trời, quá quen với hơi thở của hắn nên chẳng nảy sinh chút cảnh giác nào.
Mộ An nhẹ nhàng bò qua người Ảnh Nhất.
Thân là một đấng quân vương, trèo qua người khác như thế đúng là tổn hại đến uy nghiêm.
Nhưng Ảnh Nhất còn chưa tỉnh, màn sáng cũng chưa bật lên, chẳng ai biết hắn đã làm điều này.
Mộ An cầm lấy chiếc đèn lồng đã tắt từ lâu, rời khỏi phòng.
Ngay khi hơi thở của hắn dần biến mất khỏi căn phòng, đôi mày của người trên giường càng nhíu chặt hơn.
Tựa như một người sắp ngạt thở đánh mất nguồn không khí duy nhất, giãy giụa tuyệt vọng trong cơn hấp hối.
Chỉ trong thoáng chốc, Ảnh Nhất đột ngột bật dậy, hít lấy hít để từng hơi.
Mùi hương thoang thoảng của chủ nhân vẫn còn đâu đó.
Nhưng nhạt quá, nhạt đến mức giống như là ảo giác mà thôi.
Chủ nhân không ở bên.
Dĩ nhiên không.
Tất cả chỉ là ảo tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cai-tao-be-chuyen-he/4684026/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.