ẢNH NHẤT LÀ NGƯỜI KHAI SÁNG TRẪM
Ảnh Nhất không dám chống lại, nghe lệnh thả tay xuống, nhưng toàn thân vẫn căng cứng, ánh lên sự lo lắng.
“Bệ hạ, thân thể của thần thật xấu xí, sẽ làm bẩn mắt ngài.”
Mộ An vốn có tính phản nghịch, trực tiếp đưa tay tháo băng trên người y.
“Xấu hay không, chờ trẫm xem xong rồi tự quyết định.”
Những lời quen thuộc này khiến Ảnh Nhất càng thêm tuyệt vọng.
Trong những giấc mộng hoang đường, chủ nhân sau khi thấy cơ thể của y cũng mất hết hứng thú.
Khi đó, y cậu vẫn quấn băng, những vết thương xấu xí chưa hoàn toàn lộ ra.
Còn bây giờ, chủ nhân lại muốn tháo hết băng trên người y.
Ảnh Nhất không dám trái lệnh nhưng cơ thể không thể ngừng run rẩy, khiếp sợ trước sự chán ghét sắp tới.
Mộ An tháo từng lớp băng xuống.
b* ng*c rắn chắc, đầy đặn dần hiện ra trước mắt hắn.
Hắn nín thở.
Những vết thương của Ảnh Nhất đã lành hẳn, không còn cảnh tượng máu thịt lộ ra đáng sợ như trước. Ngay cả vảy máu cũng đã bong hết, để lộ lớp da non màu hồng nhạt bên dưới.
Ngoài ra, vẫn còn một vài vết sẹo cũ do kiếm và dao để lại.
Đó là những vết thương y từng chịu để bảo vệ hắn.
Khi ấy, hắn chỉ là một hoàng tử yếu thế, tài nguyên nắm trong tay có hạn, không thể cung cấp thuốc tốt cho y.
Đừng nói thuốc trị sẹo, ngay cả thuốc chữa trị vết thương thông thường, cũng phải để Ảnh Nhất tự tìm nguyên liệu mà làm.
Những vết sẹo ấy, qua năm tháng mài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-cai-tao-be-chuyen-he/4684027/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.