Cả buổi chiều Hướng Viễn Thần đều không được yên ổn, bởi vì bị không ít đồng nghiệp trêu ghẹo. 
Nói cái gì mà 'có phải đã được tỏ tình hay không', biết phải trả lời kiểu gì đây. 
Trí tưởng tượng của nhóm hủ nữ này luôn rất siêu phàm, thế nhưng nó lại không khác với sự thật là mấy. 
Nhớ tới lời nói của Vu Vũ Hàm vào buổi sáng, mặt của Hướng Viễn Thần lại đỏ lên. 
Thằng nhóc này nhất định là một tay già đời, nếu không thì sao lại có thể nói được mấy câu khiến người ta rung động như vậy được. 
Nhưng, nếu là trước kia, không chừng Hướng Viễn Thần sẽ thử. 
Nếu được thì tiến tới mà không thì chia tay, hắn vẫn rất luôn thoáng về vấn đề này. 
Nhưng hiện giờ hắn có hơi không dám yêu nữa, đầu tiền là chuyện của Bạch Tiểu Vũ, rồi lại tới chuyện của Nhâm Hạo. 
Một người phụ hắn, một người hắn phụ. 
Hắn không hiểu vì sao tình yêu lại phức tạp tới như vậy, cũng sợ lại bị tổn thương. 
Sợ nhất vẫn là cô phụ Nhâm Hạo. 
Hướng Viễn Thần quyết định sau này nhất định phải vạch rõ giới hạn với Vu Vũ Hàm. 
Chiều tối, trời hạ đổ cơn mưa rào, rối loạn y như tâm trạng hiện tại của hắn. 
Quan trọng nhất là..... hắn không mang ô! Đúng là người xui xẻo, uống nước lã cũng mắc răng. 
Sau khi chào tạm biệt nhóm đồng nghiệp, nhìn bầu trời âm u, người trên đường cũng sốt ruột lái xe, rất ít người dừng xe lại. 
Haizzz, xem ra phải chạy bộ về rồi. Hướng Viễn Thần vừa mới cởi áo khoác ra, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-thanh-thu-thuoc-tinh-la-gi-day/175391/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.