Hướng Viên Thần ngồi nhìn Vu Vũ Hàm đang cười ngây ngô ở trước mặt, cảm thấy càng khó chịu hơn. 
Tay gắp đồ ăn vẫn luôn run run, người không biết còn tưởng là có bệnh. 
Hướng Viễn Thần cúi đầu, cắn đầu đũa, lâm vào trầm tư. 
Thật ra trong một tích tắc nào đó hắn cũng rất hưởng thụ nụ hôn vừa rồi, thậm chí chỗ da bị Vu Vũ Hàm đụng vào cũng cảm thấy nong nóng, liệu có phải do lâu ngày không 'xả' hay không? 
Cứ như thế này thì nhất định sẽ bị Vu Vũ Hàm lợi dụng sơ hở mất, phải nghĩ biện pháp nào đó mới được. 
Nếu biết được suy nghĩ lúc này của Hướng Viễn Thần, nhất định Vu Vũ Hàm sẽ nổi điên. 
Ngày hôm sau Hướng Viễn Thần mang theo hai mắt gấu trúc đi làm, không ngờ là gặp phải người không hề muốn gặp. 
"Good morning, honey." Một đôi tay đặt lên vai hắn từ phía sau. 
Mí mắt của Hướng Viễn Thần vốn cụp xuống lập tức hoảng sợ trợn to, quay đầu liền thấy một khuôn mặt có hơi quen quen. 
"Anh..... Anh là ai vậy?" 
Người kia nghe thấy lời của Hướng Viễn Thần, bày ra dáng vẻ bi thương rơi lệ. 
"Ôi, thế mà em lại quên mất anh rồi à? Thật là khiến người ta cảm thấy rất đau lòng." 
Anh zai à, có nước mắt đâu mà lâu gớm vậy. 
Nhưng nhìn bộ dạng này, Hướng Viễn Thần hình như có chút ấn tượng. 
"Anh là cái người tỏ tình với tôi hôm trước!" Chính là tên cuồng tự kỷ kia. 
"Cuối cùng em cũng nhớ ra anh. Sao vậy? Sao mặt mày cau có thế?" Cả cánh tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-bien-thanh-thu-thuoc-tinh-la-gi-day/175392/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.